Trác Hạo Hi nhìn trêи đầu Mạc Ninh Viễn cột vải băng, trong lòng xẹt qua một tia lo lắng.
"Ninh Viễn, anh làm sao vậy? Đầu của anh bị sao vậy?" Trác Hạo Hi lo lắng nói.
Mạc Ninh Viễn ủy khuất mà nhìn Trác Hạo Hi, khóe miệng bĩu lên, "Không cẩn thận đụng phải đầu, anh đau quá a, đau quá, đau quá a!"
Trác Hạo Hi sờ lên băng gạc trêи trán Mạc Ninh Viễn, băng gạc trắng như tuyết, ẩn ẩn hiện ra tơ máu, "Chắc là đau lắm, đều đã chảy máu hết cả rồi, anh cũng thật là, luôn lỗ mãng như vậy, cũng không biết cẩn thận một chút."
Mạc Ninh Viễn nắm lấy tay Trác Hạo Hi, nhỏ giọng khóc thút thít mấy lần, "Thật sự là rất đau, đau đến nỗi anh muốn khóc luôn a."
Trác Hạo Hi sờ mặt Mạc Ninh Viễn, ôn nhu nói: "Muốn khóc thì khóc đi, ở trước mặt em, không cần phải sợ mất mặt."
Mạc Ninh Viễn tràn đầy cảm động nhìn Trác Hạo Hi, lập tức do dự một chút, ấp úng mà nói: "Hạo Hi, vẫn còn người ngoài ở đây!"
Giang Minh Dịch nhẹ cười đứng ở một bên, bỗng nhiên kéo cánh tay Mạc Ninh Viễn qua, "Tôi không có tâm tình nhìn hai người các cậu đóng kịch, Trác Hạo Hi, bây giờ cậu có thể rời khỏi đây."
Giang Minh Dịch giơ tay chỉ về phía bậc thang, ra hiệu Trác Hạo Hi mau rời đi.
Hắn đã điều tra qua, trước lần tiệc sinh nhật của Trác Vân Tường, Trác Hạo Hi và Mạc Ninh Viễn căn bản chưa từng có qua lại, cái gọi là ám độ trần thương cũng là không có, có lẽ là do hắn không tốt với Ninh Viễn, cho nên vào lúc ấy, Ninh Viễn mới cấu kết với Trác Hạo Hi, có điều, những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ hắn muốn đuổi tên này đi.
Trác Hạo Hi tức giận nhìn Giang Minh Dịch, lo lắng nói: "Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì Ninh Viễn?"
Giang Minh Dịch tàn khốc cười cười, "Đủ rồi Trác Hạo Hi, cậu nên nói chuyện lại với Mộc Cẩn Hiền, đừng nên kéo Ninh Viễn vào chuyện này, cậu muốn tìm một người thứ ba thì ai mà chẳng được."
Trong lòng Trác Hạo Hi sững sờ, cậu tự cho là kế hoạch của mình sẽ không có sơ sót nào, có điều, do người có ý nên nhìn ra, xem ra khả năng diễn xuất của cậu và Mạc Ninh Viễn cũng vụng về quá đi.
Mạc Ninh Viễn chậm rãi nhếch miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Diễn kịch?"
Mạc Ninh Viễn cúi đầu xuống, hôn môi Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi phối hợp cùng Mạc Ninh Viễn hôn môi, Giang Minh Dịch không ngờ tới Mạc Ninh Viễn sẽ làm như vậy, đứng ở một bên tức giận đến toàn thân phát run, cư nhiên cũng quên ngăn cản.
Mạc Ninh Viễn ngẩng đầu, đối Giang Minh Dịch lộ ra tia cười mỉa mai, "Diễn kịch? Giang tiên sinh nghĩ tôi sẽ hôn một người mà tôi không thích sao?"
Giang Minh Dịch hung hăng nắm chặt tay, bóp vang lên kèn kẹt, sắc mặt âm trầm vô cùng, "Cậu nghiêm túc?"
Mạc Ninh Viễn quay đầu nhìn Trác Hạo Hi, nghiêm túc nhẹ gật đầu.
"Cậu thì sao?" Giang Minh Dịch đưa ánh mắt chuyển đến trêи người Trác Hạo Hi, bị cặp mắt Giang Minh Dịch nhìn như ánh mắt của chim ưng trêи thảo nguyên cực đói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, Trác Hạo Hi chỉ cảm thấy mình tựa như mình là con mồi đang chờ bị ăn vào bụng.
"Tôi cũng nghiêm túc." Trác Hạo Hi nhắm mắt nói.
Giang Minh Dịch tức giận nhìn Mạc Ninh Viễn, tức tối rời đi.
Mạc Ninh Viễn khoanh tay, nhìn Giang Minh Dịch biến mất, khóe miệng lộ ra một tia cười tự giễu.
"Ninh Viễn, sao tôi lại thấy Giang tiên sinh hình như có tình cảm với anh a!" Trác Hạo Hi thấp giọng nói.
Mạc Ninh Viễn thở ra một hơi, "Thật kỳ lạ sao? Con chó, con mèo nuôi lâu, cũng sẽ có cảm tình, tôi nghĩ, hắn chỉ là không cam tâm thôi, tâm tư Giang Minh Dịch sẽ không đặt ở trêи những người như chúng ta."
Trác Hạo Hi có chút kỳ quái mà nhìn Mạc Ninh Viễn, "Ninh Viễn, anh nói cái gì đó?! Anh đừng tự xem thường bản thân anh a! Ninh Viễn anh là người rất có mị lực."
Mạc Ninh Viễn duỗi ra ngón tay, nâng cằm Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi nháy mắt, bất an đối mặt với Mạc Ninh Viễn, "Rất có mị lực sao? Nhưng tại sao tôi cảm thấy không thể mê hoặc được cậu?"
Trác Hạo Hi vui vẻ cười, "Không có a! Tôi cũng bị anh mê hoặc đến đầu óc choáng váng."
Mạc Ninh Viễn mở cửa, nói với Trác Hạo Hi: "Thôi đừng đứng ngốc ở ngoài cửa nữa, mau vào nhà đi."
Trác Hạo Hi kỳ quái hỏi Mạc Ninh Viễn: "Ninh Viễn, anh nói tâm tư Giang Minh Dịch sẽ không đặt ở trêи những người như chúng ta là có ý gì?"
Mạc Ninh Viễn nhướng mày, trong mắt lóe lên mấy phần sầu khổ.