Lạc Hoài An bị Tiêu Sở ôm mà trong lòng lộn xộn hết cả lên. "Chúng ta tạm thời không nói tới chuyện này nữa được không?"
Tiêu Sở biến sắc, siết chặt tay, thoáng khó xử run rẩy, "Anh biết ngay sẽ như vậy mà, anh biết nếu em nhớ lại, chắc chắn em sẽ bỏ anh đi, An An à, em nói đi, nói cho anh biết anh phải làm thế nào, mới có thể bù đắp được những tổn thương anh từng gây ra cho em đây."
Y nhìn vẻ mặt thất vọng cùng chật vật của Tiêu Sở, chỉ biết cúi đầu thở dài, "Để tôi yên tĩnh tí được không?"
"Đợi em yên tĩnh, thì em sẽ quay lại với anh sao?" Hắn nhìn thẳng vào Lạc Hoài An, hai mắt đã đỏ lên.
Lạc Hoài An thở dài, vô lực nói: "Tôi không biết."
Tiêu Sở cắn răng nói: "Được rồi, anh đợi em."
Lạc Hoài An và Tiêu Sở một trước một sau đi ra ngoài, vừa đến hành lang đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Tiêu Manh, rượu trong ly bị ngã đổ đầy đất, còn thằng bé thì ngồi trên ghế khóc lớn hu hu, kế bên là một vòng người vây quanh dỗ dành nhóc.
Y vội vã chen vào trong đám người, "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc đến thế này?"
Tôn Tinh và Dương Tuyết tay chân luống cuống đứng cạnh Tiêu Manh, cười bất lực nói với Lạc Hoài An: "Hình như Tiểu thiếu gia uống chút rượu, nhưng dường như cảm thấy không ngon, nên nhả ra hết rồi."
Lạc Hoài An tức khắc trừng lớn mắt, trong lòng vừa lo vừa giận.
Tiêu Manh ấm ức rúc vào người y, "Ba ba ơi, uống không ngon gì hết, chẳng ngon chút nào hết."
Lạc Hoài An đau đầu nhìn nhóc con đang cực kỳ ấm ức, "Không phải ba ba đã nói rồi à? Cái này không uống được."
Tiêu Manh hít hít mũi, uất ức cúi đầu, nói lí nhí: "Tiểu Manh đã lớn rồi mà."
Y bèn xoa đầu Tiêu Manh, "Haha, nếu con mà lớn thì trên đời này sẽ không có trẻ con đâu."
Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng nhìn Mạc Ninh Viễn, "Cậu đến đây làm gì?"
Mạc Ninh Viễn nhìn thái độ của hắn như tránh tà, không khỏi hoài niệm ngày Mộc Cẩn Hiền lễ phép đó, mấy câu như qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, chính xác là nói loại người như Mộc Cẩn Hiền chứ đâu, mà chẳng lẽ tâm trạng Hạo Hi thay đổi tốt hơn rồi, nên không cần mình nữa à?
"Không phải anh nói tâm trạng Hạo Hi không tốt sao? Vừa lúc An An trở lại rồi, nên tôi dẫn Hạo Hi tới chỗ An An giải sầu xíu." Mạc Ninh Viễn cười cười nói.
Mộc Cẩn Hiền kinh ngạc nhìn y, "Cậu nói Lạc Hoài An?"
Mạc Ninh Viễn gật đầu nhẹ, "Nó đó! Chính là Lạc Hoài An, quán bar của An An khai trương lại lần nữa, Mộc tiên sinh kêu Hạo Hi ra đi, để bọn tôi đi chơi tí."
Mộc Cẩn Hiền trầm ngâm một hồi rồi nói: "Được, tôi dẫn em ấy đi."
Mạc Ninh Viễn trừng mắt nhìn, "Tôi dẫn Hạo Hi tới đó được, không cần anh làm gì đâu." Mộc Cẩn Hiền mà đi cùng, thì chẳng phải rất tuột mood sao?
Hắn hừ lạnh, "Để Hạo Hi đi theo cậu tôi không an tâm."
Mạc Ninh Viễn nhíu mày, "Mắc gì mà không an tâm? Anh vẫn chưa tin tôi à?"
Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu, trong mắt mang vẻ trêu tức, "Cũng vì cậu nên tôi mới không an tâm đấy."
Y bực bội nhìn Mộc Cẩn Hiền, "Anh có ý gì?"
Mộc Cẩn Hiền cười haha, "Ý trên mặt chữ, Mạc tiên sinh nghe không hiểu à? Tôi thấy cậu nên đi học lại tiểu học được rồi đó."
Mạc Ninh Viễn cắn răng nghiến lợi, "Không cần Mộc tiên sinh lo, tôi ngược lại cảm thấy thần kinh của Mộc tiên sinh mới có vấn đề ấy, cứ như người bị bệnh tâm thần vậy, tôi thấy anh vẫn nên đi khám bác sĩ đi, không thôi lỡ như anh nghĩ quẩn, à không, nghĩ lại nếu anh nghĩ quẩn, thì thế giới sẽ yên bình hơn."
Trác Hạo Hi vịn tay nắm cầu thang đi xuống lầu, "Cậu đến rồi Ninh Viễn."
Mạc Ninh Viễn nở nụ cười tươi rói, "Ừm! Biết cậu nhìn tên khốn Mộc Cẩn Hiền này tâm trạng sẽ không tốt, nên tôi tới để cậu nhìn tôi nhiều nhiều còn điều chỉnh tâm trạng này."
Mộc Cẩn Hiền căm giận trừng mắt nhìn y, "Cậu cút được rồi đó!"
Mạc Ninh Viễn chống eo, một tay chỉ vào Mộc Cẩn Hiền nói với Trác Hạo Hi: "Hạo Hi à, cậu xem tên này của nhà cậu đi, thái độ hung dữ hết sức, chút xíu đạo lý tiếp khách cũng không biết, tôi thấy buồn cho cậu luôn đấy."
Trác Hạo Hi nhìn Mạc Ninh Viễn, không thể phủ nhận mà mỉm cười.
Mộc Cẩn Hiền châm chọc nhìn y, "Tôi không biết đạo lý tiếp khách, nhưng đâu như người nào đó cũng chẳng biết làm khách đâu, Mạc Ninh Viễn, đây là nhà tôi, địa bàn của tôi, nên cậu ở đây phải biết điều với tôi chút, không thôi tôi kêu người ném cậu ra ngoài đó."
Mạc Ninh Viễn há hốc miệng, không ngờ tới Mộc Cẩn Hiền dám vô sỉ ngay trước mặt Trác Hạo Hi như vậy.
Mộc Cẩn Hiền chống hông, "Tên họ Mạc này nói Lạc Hoài An về rồi, em có muốn đi gặp y không?"
Trác Hạo Hi kinh ngạc mở to miệng, "An An về rồi?"
Mạc Ninh Viễn khẽ gật đầu, "Ừm, An An về rồi."
Cậu nhắm mắt lại, tựa như rơi vào vùng hồi ức xa xăm, "Mộc Cẩn Hiền, tôi muốn gặp An An."
Mộc Cẩn Hiền đứng lên, "Em đi cũng được, để anh đi với em."
Trác Hạo Hi quay đầu lại nhìn hắn, "Anh đang sợ tôi chạy trốn đấy à?"
Mộc Cẩn Hiền chắp hai tay sau lưng, "Không có! Tại sức hấp dẫn của em quá lớn, bởi vậy luôn có một đám ruồi muỗi bay xung quanh, anh đi với em để có thể đuổi chúng giúp em."
Mạc Ninh Viễn giật giật khóe miệng, mỉa mai nói: "Nói tới con ruồi con muỗi, sợ là không ai sánh nổi với Mộc tiên sinh đâu à nha!"
Mộc Cẩn Hiền híp mắt, "Sao? Cậu đang ghen tỵ sức hấp dẫn của tôi hả?"
Trác Hạo Hi vịn cái bàn, "Hai người còn cãi nhau được nữa sao? Vậy cuối cùng có đi gặp An An không?!"
Hắn mỉm cười, chu đáo nói: "Để anh lái xe cho."
Mạc Ninh Viễn vẫy tay, "Đi thôi, đi thôi, lấy tố chất của Mộc tiên sinh thì làm tài xế là tốt nhất rồi."
Mộc Cẩn Hiền siết tay, không thèm để ý tới Mạc Ninh Viễn nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Hắn buồn bực lái xe, mắt cứ nhìn đăm đăm về phía sau.
Mạc Ninh Viễn chống cằm, "Anh có biết lái xe không vậy?! Lái xe là phải chú ý an toàn, tập trung mà lái, anh đụng trúng người ta thì không sao, nhưng liên lụy tới tôi với Hạo Hi là anh tạo nghiệp nặng lắm đó biết chưa?"
Mộc Cẩn Hiền tức giận nói: "Em ngồi bên tay lái phụ đi Hạo Hi."
Trong lòng hắn tức muốn chết, tự dưng nảy lên suy nghĩ đòi lái xe làm gì, để cuối cùng cho Hạo Hi ngồi ghế sau với Mạc Ninh Viễn vậy. Hắn thấy thế nào cũng có cảm giác tên khốn Mạc Ninh Viễn này có ý đồ xấu với Hạo Hi của hắn hết!
Mạc Ninh Viễn cười nhạo, "Anh không biết nếu xảy ra tai nạn, thì người ngồi ghế cạnh tài xế sẽ nguy hiểm nhất sao? Với kỹ thuật lái xe này của anh, mà anh muốn Hạo Hi ngồi cạnh anh, thì anh an tâm cái gì chứ?!"
Mộc Cẩn Hiền nhịn không được quay đầu lại, "Hạo Hi là vợ của tôi, cậu phải biết chừng mực mà xử sự cho đúng đi."
Trác Hạo Hi cười nhẹ, "Đèn xanh rồi, lái xe đi."
Mạc Ninh Viễn cứng họng, "Ừ! Ừ! Mộc Cẩn Hiền cũng mau lái xe đi, anh nói sắp tới mà, anh còn làm gì nữa?"
Mộc Cẩn Hiền buồn bực đạp chân ga.
Lúc Trác Hạo Hi tới nơi, Lạc Hoài An đang đứng sau quầy pha rượu, nhìn thấy Trác Hạo Hi và Mộc Cẩn Hiền mà lập tức kinh ngạc.
"Cậu đến rồi Hạo Hi, đã lâu không gặp." Lạc Hoài An bế Tiêu Manh đang ngồi trên ghế sofa ăn bánh ngọt lên.
Tiêu Manh cuộn người vào trong ngực y, tay nhỏ cầm bánh ngọt, hai mắt đen láy có hồn lóe sáng.
"Hạo Hi, đây là con trai tôi, có muốn ôm một cái không?!" Lạc Hoài An như hiến vật quý nói với Trác Hạo Hi.
Cậu nhìn đứa nhỏ trong tay Lạc Hoài An mà sửng sờ, cậu còn nhớ lúc trước Tiêu Dật từng nói với cậu, chị dâu gã cũng mang thai, sinh ra đứa cháu rất đáng yêu, chị dâu gã tên là Lạc Hoài An.
Lạc Hoài An đưa Tiêu Manh ra, nhìn biểu cảm của Trác Hạo Hi mà khó hiểu hỏi: "Cậu sao vậy?"
Mộc Cẩn Hiền bèn bế Tiêu Manh từ trong tay Lạc Hoài An, "Sức khỏe của Hạo Hi không được tốt, tạm thời bế con nít không nổi, nên để tôi bế là được rồi, mà Lạc tiên sinh à, đứa bé này đáng yêu thật đấy, ai gặp cũng phải nó thích hết."
Lạc Hoài An vui vẻ nở nụ cười, ngượng ngùng nói: "Thật ra đứa nhỏ này khá nghịch ngợm, lại kén ăn, rất thích khóc nhè, không có chuyện gì còn thích quậy phá nữa. "
Tiêu Manh dựng thẳng lỗ tai, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, siết chặt tay nhỏ.
Trác Hạo Hi chọc chọc cặp má phúng phính của Tiêu Manh, "Con nít thích cười thích làm ồn mới đáng yêu, chứ chẳng nói chẳng rằng gì mới làm người ta thấy lo!"
Như hiểu được lời nói của Trác Hạo Hi, Tiêu Manh lập tức cười lớn, hai mắt sáng lấp lánh, tay nhỏ giơ lên, lấy miếng bánh ngọt dính đầy nước miếng đưa tới trước mặt Trác Hạo Hi, "Chú ơi, ăn."
Lạc Hoài An nghiêm mặt, "Tiểu Manh, không được lấy thức ăn con nếm rồi đưa cho người khác."
Trác Hạo Hi cười dịu dàng, "Được rồi An An, cái này cũng đâu có sao." Sau đó cậu cầm tay Tiêu Manh bỏ bánh ngọt vào miệng mình.
Mộc Cẩn Hiền bồng Tiêu Manh, ánh mắt đảo quanh gương mặt non nớt của đứa nhỏ, trong mắt lóe lên tia kỳ lạ.