Trác Hạo Hi ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mặt lại, sau đó đứng lên, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán tất sẽ loạn, cũng may bây giờ sinh hoạt của mình không còn bị hạn chế nghiêm khắc nữa.
Cậu sờ lên bụng mình, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, thật ra mình cũng không ghét trẻ con cho lắm, chỉ là đứa bé này lại được chính mình sinh ra, vừa nghĩ tới thôi cậu đã cảm thấy rợn hết cả người.
Mộc Cẩn Hiền đi xuống, bưng ly sữa bò đưa cho Trác Hạo Hi, "Sao rầu rĩ quá vậy?"
Trác Hạo Hi đứng lên, "Hơi bực bội thôi, tôi muốn đi ra ngoài tí."
Hắn nhẹ gật đầu, "Cũng được, cả ngày trốn trong phòng cũng không tốt cho sức khỏe, nhớ phải cẩn thận đấy."
Trác Hạo Hi quay sang một bên, tránh đi ánh mắt nóng rực của Mộc Cẩn Hiền, "Tôi là đàn ông, sao gặp nguy hiểm được."
Mộc Cẩn Hiền nhìn bóng lưng của cậu không chớp mắt, vẻ mặt như nghĩ tới điều gì, vẫn chưa được sao?
Trác Hạo Hi nắm lọ thuốc trong tay nở nụ cười khổ, cứ tưởng là sẽ rắc rối lắm, nhưng lại không ngờ còn thuận lợi hơn những gì mình nghĩ nữa. Giới trẻ bây giờ rất thoáng, không dùng biện pháp an toàn nên xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, lúc mình mua thuốc, ông chủ tiệm kia cũng nghĩ mình là loại đàn ông không ra gì, nhìn mình bằng vẻ đầy xem thường.
Trác Hạo Hi xoay lọ thuốc trên tay, loại thuốc này là dành cho phụ nữ, không biết nó có tác dụng với mình không.
Mộc Cẩn Hiền mệt mỏi ngồi trên ghế làm việc, điện thoại trên bàn vang lên, "Mộc tiên sinh, đã tráo thuốc bán cho Trác tiên sinh theo sắp xếp của anh rồi, anh yên tâm."
Hắn thở dài một hơi, "Tôi biết rồi."
Mộc Cẩn Hiền chua xót cười, Hạo Hi thật sự vẫn rất hận mình!
Cậu đi lên lầu, đúng lúc thấy Mộc Cẩn Hiền bước ra khỏi thư phòng, vừa nhìn thấy hắn Trác Hạo Hi đã lập tức cảm thấy chột dạ, "Anh sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm, làm ăn thua lỗ à?"
Mộc Cẩn Hiền cố nặn ra một nụ cười, "Ừm! Phải bồi thường một khoản lớn, lúc trước làm vụ này đã không nắm chắc được bao nhiêu, quả nhiên là phải bồi thường."
Trác Hạo Hi ngạnh lại, "Thắng thua là chuyện bình thường, anh cũng đừng cố chấp quá."
Hắn cười đắng chát, "Ừm, là do anh cố chấp."
Trác Hạo Hi bỗng cảm thấy bối rối, bèn lách qua trốn về phòng.
Mộc Cẩn Hiền nhìn theo bóng lưng của Trác Hạo Hi, rồi ngẩng đầu lên cười tự giễu, cuối cùng vẫn là mình cố chấp mà.
Trác Hạo Hi ngồi trên giường, cầm lọ thuốc trên tay hết vặn ra rồi lại vặn vào, cậu do dự nửa ngày trời, cuối cùng quyết định cất lọ thuốc đi.
Mộc Cẩn Hiền ngồi cạnh bể cá mini, "Vương bát ngàn năm, quy vạn năm." Đây chính là báo ứng! Báo ứng.
Trác Hạo Hi rót cho mình một ly nước, sau đó lấy viên thuốc màu trắng để trên bàn, cậu nhắm mắt lại rồi nuốt xuống, thì Mộc Cẩn Hiền đẩy cửa ra...
Cậu nhanh chóng quay đầu lại, Mộc Cẩn Hiền lạnh mặt đứng ngay cửa, trái tim Trác Hạo Hi đập mạnh, bước lùi về sau làm ghế ngã xuống sàn, hắn khẽ bật cười, "Sao mặt mày em tái mét thế Hạo Hi?"
Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền, bỗng có dự cảm không lành, "Sao anh lại đến đây?"
Mộc Cẩn Hiền lại gần cậu, "Đến gặp em thôi! Hạo Hi uống gì thế?"
Cậu liếc qua ấm nước bên cạnh, "Đâu có gì, chỉ là nước lọc thôi."
Hắn đi đến chỗ của Trác Hạo Hi, nhẹ nhàng lấy ra một lọ thuốc trong túi cậu, "Cái gì đây? Hẳn là muốn uống thuốc phá thai nhỉ? Hạo Hi đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, anh sẽ đau lòng lắm đó."
Từng dây thần kinh của cậu bị kéo căng, có lẽ đã bị hắn nhìn ra, hắn đến đây là để gây sự với cậu.
Trác Hạo Hi giật lại lọ thuốc trên tay Mộc Cẩn Hiền, hắn rút tay lại, vặn mở lọ thuốc đổ ra hai viên, bỏ vào trong miệng nhai nhai.
Cậu nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há mồm, hắn mỉm cười với cậu, "Vị thuốc này cũng được lắm, em có muốn nếm thử không?"
Trác Hạo Hi cau mày, bỗng hiểu ra được phần nào, vốn thuốc này đã bị người khác giở trò rồi, cậu nở nụ cười nhạt, cậu tưởng rằng Mộc Cẩn Hiền vẫn chưa phát hiện được điều gì, mà lại quên mất mình vẫn đang bị đùa giỡn trong tay hắn.
Chẳng trách Mộc Cẩn Hiền lại dung túng mình như vậy, thì ra hắn đã sớm biết mọi chuyện rồi, chỉ là hắn giả ngu thôi.
Trác Hạo Hi gạt phăng lọ thuốc trong tay hắn, "Anh dám giở trò!"
Mộc Cẩn Hiền cười gằn, "Phản ứng nhanh đó!"
Cậu trợn tròn mắt, căm hận nói: "Mộc Cẩn Hiền, đồ trơ trẽn."
Hắn châm chọc cười khẩy, "Anh trơ trẽn? Em muốn giết con của anh, chẳng lẽ anh phải trơ mắt đứng nhìn sao?"
Sắc mặt Trác Hạo Hi bởi vì tức giận mà đỏ gay, "Mộc Cẩn Hiền, tên khốn này, anh cũng biết tôi không muốn đứa bé này, còn muốn tôi sinh con cho anh? Chẳng bằng để Trác Hạo Hi tôi vô sinh cho rồi!"
Mộc Cẩn Hiền giơ tay lên, cậu ngẩng mặt trừng mắt nhìn hắn, "Anh đánh tôi đi! Đánh chết tôi càng tốt."
Hắn rũ tay xuống, cười chua chát, "Đánh em? Bây giờ thì không thể đánh em được, nhưng yên tâm, anh sẽ cố gắng cung phụng em."
Trác Hạo Hi đẩy hắn ra, "Anh thả tôi ra Mộc Cẩn Hiền, tên điên này!"
Vẻ mặt Mộc Cẩn Hiền dữ tợn, tàn nhẫn nhìn cậu, "Em nói đúng, tôi là tên điên, nhưng là vì em ép tôi phát điên đấy."
Trác Hạo Hi đứng thẳng lưng, "Tôi ép anh? Thì ra tôi cũng có năng lực như thế, Mộc Cẩn Hiền, là tôi ép anh nhiều, hay là anh ép tôi nhiều? Anh biến thành tên điên, thế quái nào lại đổ lên đầu tôi, chỉ đơn giản là do tinh thần anh quá yếu không chịu đựng nổi thôi."
Mộc Cẩn Hiền quay sang, "Xin lỗi, anh không nên chọc giận em, em đừng nói nữa."
Trác Hạo Hi nhìn bóng lưng của hắn, mà bực tức nằm trên giường.
Lạc Hoài An nằm cạnh Tiêu Sở, hắn không ngừng lắc đầu qua lại, lẩm bẩm trong miệng.
"An An, đừng nghe lời cô ta, cô ta lừa em, cô ta chỉ muốn lừa tiền em thôi."
"An An, anh sai rồi, anh không nên bắt em hiến thận cho Tịch Vân, anh sai rồi."
"An An, anh sai rồi, tại anh bị lừa."
......
Lạc Hoài An ngước mặt, ngơ ngác nhìn người nằm cạnh, "Anh lấy thận của An An cho ai?" Y thì thầm bên tai Tiêu Sở.
Hắn cau mày, nhỏ giọng đáp: "Cho..."
Rồi đột nhiên hắn mở bừng mắt, khiến Lạc Hoài An giật cả mình.
"Anh bị sao vậy?" Tiêu Sở nói với vẻ đề phòng.
Y chớp mắt nhìn, "Cũng không có gì, chỉ gặp ác mộng thôi."
Tiêu Sở gượng cười, "Xin lỗi em, lại làm phiền em ngủ rồi, anh cũng không biết tại sao anh cứ gặp ác mộng mãi."
Lạc Hoài An nghiêng đầu, "Người ta nói ban ngày nghĩ tới nhiều, thì ban đêm sẽ mơ thấy, có thể do ban ngày anh nghĩ tới nhiều nên thế, với lại Tịch Vân là ai?! Trước đây em có quen cậu ấy sao?"
Tiêu Sở như bị ai đó đánh dồn dập, "Sao tự nhiên em hỏi chuyện này?"
Lạc Hoài An chống cằm, "Em cũng không muốn hỏi đâu. Chỉ tại anh cứ gọi tên của người đó miết thôi!"
Tiêu Sở hít sâu một hơi, "Vậy hả? Cậu ta thiếu nợ anh được một ngày, rồi sau đó trốn đi mất, nên anh..."
Y như tin như không mà nhẹ gật đầu, nói: "Ra là vậy! Chắc cậu ấy thiếu anh nhiều tiền lắm, bởi vậy anh mới nhớ tới cậu ấy mãi thế."
Hắn khẽ gật đầu, "Đúng rồi! Rất nhiều tiền."
Lạc Hoài An che mắt Tiêu Sở lại, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, xem như nhận được một bài học, sau này đừng cho người ta mượn nhiều tiền là được."
Hắn cười cười, "Anh đã được dạy từ lâu rồi."
Lạc Hoài An nằm trên giường hồi lâu, cuối cùng cũng không ngủ được.
Y ôm Tiêu Manh ngồi trên ghế, "Tiểu Manh à! Con có biết cha của con rất lạ không? Tới tối là gặp ác mộng, nói năng lộn xộn hết cả lên. Lần một lần hai thì thôi, đằng này tháng nào hắn cũng gặp ác mộng hết mấy lần, ba ba luôn cảm thấy cha của con như đang giấu ba ba chuyện gì đó rất quan trọng, có lẽ cha con biết, cuộc sống bình yên này cũng sẽ bị phá vỡ thôi, có thể ba ba với cha sẽ phải cãi nhau, thậm chí là đánh nhau."
Tiêu Manh chớp mắt, hoang mang nhìn Lạc Hoài An.
Y xoa đầu Tiêu Manh, "Tự nhiên ba ba lại nói mấy cái này với con làm gì chứ? Con có nghe cũng không hiểu, nhưng dù có hiểu cũng không thể giúp được gì."
Tiêu Manh cầm một miếng bánh ngọt đưa lên miệng Lạc Hoài An, "Ba ba ăn đi."
Y ôm Tiêu Manh trong tay đung đưa qua lại, chua chát cười, "Tiểu Manh nói xem, ba ba nên làm gì bây giờ?"
Tiêu Manh chớp đôi mắt đen láy, "Tâm trạng của ba ba không tốt, vậy chúng ta ra ngoài chơi đi."
Lạc Hoài An ôm lấy Tiêu Manh, "Tiêu Manh là ngoan nhất, ba ba yêu Tiểu Manh nhất."
Tiêu Sở ngồi trong phòng làm việc, vò đầu bứt tóc, lúc tỉnh táo thì còn có thể che giấu rất tốt, nhưng đến tối lên giường ngủ là lại xảy ra nhiều chuyện thế này, chẳng lẽ đây là báo ứng của mình sao? An An thế mà lại nhắc đến Tịch Vân!