Edit: Ano

Bên ngoài cửa kính xe, ánh chiều tà bị những tòa nhà cao tầng trong thành phố che khuất, tách thành những vệt màu cam, nhòe nhoẹt trên một bên gương mặt trắng của cô.

“Thời Diên.”

Không thấy cô phản ứng, Lạc Thanh Y cao giọng gọi cô: “Thời Diên!”

Thời Diên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần và nhìn lại cô ấy.

Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của cô, Lạc Thanh Y nhíu mày: “Cô sao vậy? Vừa ra ngoài cô đã mất hồn rồi, Ôn Thư Ánh lại giở trò quỷ sao? Cô ta kêu cô ra ngoài làm gì?”

Thời Diên nhếch môi cười: “Không có việc gì.”

Nhưng cô không giống như đang ổn lắm.

Lạc Thanh Y cau mày sâu hơn, đang định đặt câu hỏi thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô ấy trả lời điện thoại trước.

Nghe được đầu bên kia lời nói, Lạc Thanh Y trợn to hai mắt.

“Anh nói cái gì?! Phó Tư Niên gặp tai nạn xe?”

Thời Diên sửng sốt một lúc, nhìn sang cô ấy.

“Được, được, tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lạc Thanh Y thở dài, xoa xoa giữa lông mày và nói: “Có chuyện rồi, sau khi Phó Tư Niên ra khỏi sân bay, anh ấy gặp fan hâm mộ rồi bị tai nạn xe hơi.”

“Nhưng may mắn là tình trạng không nghiêm trọng, không nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, anh ấy đã được nhập viện và chân bị thương nhẹ. Đoàn làm phim “Đắm Chìm” có thể phải tạm dừng vài ngày. Những cảnh quay còn lại của phim hai người tạm thời không thể quay, phải đợi người bình phục mới được.”

Nghe Lạc Thanh Y nói không nghiêm trọng, Thời Diên thở phào nhẹ nhõm nói: “khi nào tôi có thể đến thăm, cô sắp xếp cho tôi nhé.”

“Sao cô…”

“Ngoài ra, hãy lùi lịch hoạt động lại.”

Thời Diên dừng lại bình tĩnh nói, “Ngày giỗ của bố tôi sắp đến.”

Lạc Thanh Y mở miệng, sau đó bực bội vỗ đầu.

Chết tiệt, làm sao cô có thể quên một điều quan trọng như vậy.

Lạc Thanh Y không hỏi về lý do tại sao Thời Diên đột nhiên muốn trở về Nam Tầm, nghĩ đó chỉ là ngày giỗ của cha cô.

Cô lại hỏi: “Vậy tôi sẽ nhờ Tưởng Thanh giúp cô đặt vé, khi nào thì cô đi?”

Thời Diên ngẩng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Đêm nay.”

Lạc Thanh Y kinh ngạc: “Gấp như vậy?”

“Ừm.”

Càng sớm càng tốt.

Thời Diên phát hiện ra rằng, trên thực tế, cô không mạnh mẽ như cô tưởng tượng.

Cô chỉ cần một chút thời gian để thoát khỏi cảm xúc của chính mình, sau đó tìm một không gian nơi cô có thể ở một mình, không bị quấy rầy bởi bất kỳ âm thanh bên ngoài nào.

Để nhìn rõ tâm tư của mình.

Cùng lúc đó.

Một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở Bắc Thành.

Trong phòng riêng ở cuối lầu hai, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, dung mạo đều xuất chúng, khí chất áp bức ngang nhau.

Một trong hai người có khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong cử chỉ toát ra vẻ trầm tĩnh uy nghiêm, khiến người ta phải khiếp sợ.

Sau khi Bùi Kỵ đọc xong hợp đồng, Phó Bắc Thần lặng lẽ nói: “Ông chủ Bùi, hợp đồng vừa sửa đổi đã là điều khoản tốt nhất mà Phó thị có thể đưa ra.”

Bùi Kỵ nhướng mày, đặt hợp đồng trong tay xuống, thản nhiên nói: “Tôi đã thấy sự chân thành của ông chủ Phó, nhưng tôi nghĩ ông chủ Phó sẽ có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn một chút khi đầu tư vào dự án này.”

Anh nhếch môi, ngữ khí kiên định: “Về mặt đầu tư, quả thật tôi không chuyên nghiệp bằng ông chủ Phó, nhưng tôi hiểu hơn một chút, nếu có điểm khác, Phó thị sẽ có thể kiếm được một lợi nhuận ổn định. Khi giá cổ phiếu tăng trong quý tới, nắm giữ dự án này, thu nhập ròng ít nhất sẽ tăng gấp ba.”

Nghe vậy, Phó Bắc Thần hơi híp mắt, ánh mắt có chút tối sầm, trầm mặc không nói.

Tình hình rơi vào bế tắc ngắn ngủi.

Một điểm, lợi nhuận ba tỷ nhân dân tệ, Bùi Kỵ nói rằng anh muốn nó, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Nếu dám mở miệng như một con sư tử ở chỗ của Phó Bắc Thần, thì không tìm được người thứ hai ở cả Bắc Thần.

Đột nhiên, phòng bao yên tĩnh lại, hai người đang bình tĩnh kiểm tra điểm giới hạn của nhau, cho đến khi điện thoại di động gần chỗ Bùi Kỵ đột nhiên rung lên.

Nhìn lướt qua màn hình, Bùi Kỵ ánh mắt cứng đờ.

Anh cầm điện thoại lên, lướt nhanh vài dòng tin nhắn, không khí xung quanh anh đột nhiên chìm xuống.

Phó Bắc Thần chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của anh, ngước mắt lên: “Nếu ông chủ Bùi đang vội, có thể ký hợp đồng vào ngày khác.”

Bùi Kỵ nhặt chiếc áo vest đứng dậy, đường nét lạnh lùng.

“Thứ lỗi.”

Phó Bắc Thần chậm rãi chỉnh lại quần áo, tâm trạng tốt nói: “Không sao, vừa lúc vợ tôi cũng thúc giục tôi quay về.”

“…”

Phó Bắc Thần đã cố ý nói, dù sao thì giữa anh ấy và Bùi Kỵ vẫn có một sự khác biệt cơ bản. Vợ anh ấy quả thực đã giục anh về nhà.

Mặt khác, có thể nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Bùi Kỵ sau khi xem tin nhắn vừa rồi.

Đoán chừng là vợ bỏ trốn rồi.

Nên anh ta thông cảm được.

Nhìn thấy Bùi Kỵ đi ra nhanh như vậy, Chu Cảnh Lâm vô cùng kinh ngạc.

“Ông chủ Bùi, hiện tại chúng ta…”

Người đàn ông sắc mặt âm trầm, khom người lên xe, lạnh lùng nói: “Đi sân bay.”

Buổi tối là giờ cao điểm, con đường dẫn đến sân bay càng đông đúc hơn, cả con đường chỉ toàn những ánh đèn lập lòe, lập lòe khiến lòng người bâng khuâng, hụt hẫng vô cớ nhưng đành bất lực.

Ở ghế sau, người đàn ông cúi đầu, gương mặt bị ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu, vẻ mặt âm trầm, đã đọc tin nhắn trên màn hình không biết bao nhiêu lần.

“Bùi Kỵ, em đã trở lại Nam Tầm. Kể từ khi chúng ta gặp lại nhau, em đã luôn chạy trốn. Bởi vì em không biết chúng ta có tiếp tục dây dưa với nhau, là đúng hay sai, cuộc sống sau này của anh có gặp rắc rối gì không. Là do em không suy nghĩ chu toàn. Vì vậy, ngay từ đầu, em đã hết lần này đến lần khác đẩy anh ra xa, trốn tránh anh. Thà rằng chúng ta không bao giờ gặp nhau, ít nhất anh có thể sống một cuộc sống mới, Không cần phải nhớ lại quá khứ.

Từ ngày bố bỏ đi, em trở nên ích kỷ và hèn nhát. Em đã luôn rất kiêu ngạo khi nghĩ rằng ít nhất em có thể làm việc chăm chỉ để cuộc sống của những người xung quanh bớt đau khổ hơn. Vì vậy, em đã tự ý đưa ra rất nhiều quyết định. Nhưng hóa ra, em đã nhầm. Người bị tổn thương nhiều nhất bởi sự tự cho mình là đúng của em khi đó chính là anh

Em biết anh đau đớn không kém em, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng lại gần em, mặc cho bao lần em đẩy anh ra. Mọi quyết định em từng đưa ra và cho là đúng đắn đều trở thành nhát dao sắc nhọn đâm vào cơ thể anh. Bùi Kỵ, em xin lỗi.

Em không biết đối mặt với chính mình nhiều hơn là đối diện với anh. Vì vậy, hãy cho em thời gian, để em suy nghĩ rõ ràng và đừng tìm em. Khi em thực sự dũng cảm, em sẽ yêu anh bằng cả trái tim mình.

Ngủ ngon, ăn ngon và đừng mất bình tĩnh.

Ngoài ra, hãy đợi em nhé. “

—— Thời Diên.

Sau khi đọc xong chữ cuối cùng, hai mắt anh đỏ bừng, tất cả những cảm xúc tiêu cực, bạo ngược, điên cuồng vốn đã im lìm trong lồng ng.ực đã lâu nay đều không ngừng kêu gào.

Cô đã biết những khiếm khuyết tâm lý mà anh đã cố gắng che giấu, những mặt tối mà anh không muốn cô biết.

Anh chưa bao giờ là người bình thường, từ nhỏ anh đã lớn lên trong hoàn cảnh gia đình méo mó, chưa từng có ai thực sự quan tâm đến anh, anh không hiểu tình yêu là loại cảm xúc gì, cũng không biết làm thế nào để yêu một ai đó. Ngày qua ngày, cảm xúc duy nhất anh hiểu được là ghét.

Chính vì sự xuất hiện của cô, anh mới đi theo bản năng, hiểu được ý nghĩa thực sự của hai chữ tình yêu.

Vì vậy, ngày hôm đó, cô nói với anh rằng cô chưa từng yêu anh, mới có thể phá vỡ lớp mặt nạ của anh, những cảm xúc đã bị kìm nén trong một thời gian dài sau khi anh rời khỏi Nam Tầm và cô, càng ngày càng ăn mòn tâm trí anh..

Một giọng nói cứ hét lên trong tâm trí anh, nói rằng, ghét cô ấy. Cô ta còn độc ác hơn cả người cha chưa từng nuôi nấng anh lấy một ngày, người mẹ đã trút oán hận bằng cách hành hạ anh. Cô dạy anh yêu, nhưng nói với anh rằng cô chưa bao giờ yêu anh.

Anh biết mình bị bệnh.

Nếu không thì tại sao dù hận cô đến tận xương tủy, anh cũng chưa từng dám làm chuyện tổn thương cô, không có cách nào p.hát tiết tâm tình phức tạp mâu thuẫn, chỉ có thể tự dằn vặt bản thân. Trong trường hợp cực đoan nhất, anh đã suýt chết.

Anh không nhớ mình đã dựa vào cái gì để sống sót qua quãng thời gian đó. Có thể hận, có thể yêu, hoặc cả hai.

Nếu anh chết, anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Từng đêm mất ngủ, dựa vào ý nghĩ này, anh đã sống sót qua vô số lần trên bờ vực cái chết. Trong những năm qua, nhiều loại thuốc và liệu pháp tâm lý đã bắt đầu cho thấy tác dụng. Anh ngày càng ít tự sát hơn, đặc biệt là gần đây, khi anh ở bên cô.

Bùi Kỵ nhớ rằng anh đã không sử dụng những loại thuốc an thần đó trong một thời gian dài.

Lúc này tay anh run lên,  từ trên xe lấy ra một lọ thuốc,  đổ ra hai viên, nuốt xuống.

Gân trên mu bàn tay anh nổi lên, đôi mắt của anh dán chặt vào dòng cuối cùng trên màn hình.

Ý thức bị giằng xé cuối cùng cũng từng chút một trở lại, sương mù nơi đáy mắt cũng từ từ tan biến.

Anh cần bình tĩnh lại lại.

Để đợi cô.

*

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, con đường tắc nghẽn mới dần được thông thoáng trở lại.

Qua kính chiếu hậu, Chu Cảnh Lâm  nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, sắc mặt anh đã trở lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có chút kỳ quái.

Chu Cảnh Lâm thận trọng hỏi: “Ông chủ Bùi, anh còn muốn ra sân bay không?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong xe, có chút khàn khàn, lạnh lùng đến đáng sợ.

“Đi tìm hiểu xem hôm nay cô ấy gặp ai.”

Chu Cảnh Lâm sửng sốt một chút, vội vàng đáp: “Được, ông chủ Bùi tổng.”

Hai mươi phút sau, Chu Cảnh Lâm cuối cùng cũng cúp điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Anh ta quay đầu lại, nhìn Bùi Kỵ  nói: “Là cô Ôn Thư Oánh.”

*

Ôn Thư Oánh đã đoán được rằng thời khắc này sẽ đến.

Kể từ khi đi tìm Thời Diên, cô ta đã hình dung hết mọi kết cục có thể xảy ra.

Sự tức giận của Bùi Kỵ không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nhưng dù sao thì cô ta cũng đã làm được.

Không chỉ bởi vì Quý Vân Sanh xúi giục, mà nhiều hơn là vì mặc cảm tự ti hẹp hòi của cô ta.

Thời Diên, cô ấy dựa vào cái gì. Cô có gì tốt đến mức anh phải chết sống vì cô ấy.

Ôn Thư Oánh hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông trước mặt cô ta.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi mắt anh chứa đầy sự thù địch, khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.

Bùi Kỵ trịch thượng nhìn cô, trong giọng nói của anh không có chút cảm xúc nào, ngược lại càng khiến người ta sợ hãi.

“Tôi nhớ tôi đã cảnh báo cô không được đi khiêu khích cô ấy một lần nào nữa.”

Ôn Thư Oánh tự giễu bĩu môi: “Bùi Kỵ, em làm tất cả những thứ này đều là vì anh.”

Nụ cười của cô ta chua xót: “Cô ấy có cái gì tốt, cô ấy sẽ chỉ làm anh càng ngày càng đau đớn, sao anh không quay lại nhìn em…”

Bùi Kỵ cười lạnh: “Cô xứng đáng so sánh với cô ấy?”

Lời này vừa dứt, Ôn Thư Oánh sắc mặt tái nhợt.

Anh nhìn cô ta chằm chằm, một cảm giác áp bức mạnh mẽ ập đến với cô ta ngay lập tức, vẻ mặt anh mờ mịt, không thể phân biệt được là đang nghĩ gì.

“Là Quý Vân Sanh bảo cô đi tìm cô ấy đúng không?”

Nghe vậy, lông mi Ôn Thư Oánh run lên, nín thở trong vô thức: “Anh muốn làm gì?”

Anh nhấc chân bước ra ngoài, nhưng khi nghe đến đây thì dừng lại, quay lại nhìn cô ta.

Khóe môi người đàn ông chậm rãi cong lên một vòng cung lạnh lùng, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, thanh âm trầm trầm.

“Cô sẽ sớm biết.”