“Tôi đương nhiên sẽ đi hỏi! Anh chờ đấy!” Ngón tay Diệp Phỉ đặt trên chuông cấp cứu dùng khi muốn gọi bác sĩ. Nhưng đối đãi với bệnh nhân như Mộ Thương Nam thì lại khác, chỉ cần ấn vào, bác sĩ điều trị chính sẽ đến.

Sở Nhiễm rất nhanh đã đi đến phòng bệnh: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thương Nam. Theo lý thuyết, anh hẳn không nên có chỗ nào khó chịu chứ.

Diệp Phi cố gắng tìm từ ngữ, những lời nói không biết xấu hổ như thế này, Mộ Thương Nam nói thì dễ, cô chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy khó xử rồi!

“Cái đó… Cái gì… Anh ấy…” Cô nói vòng vo.

“Tôi bị tông xe, ảnh hưởng đến bàng quang. Hiện tại đi tiểu gặp chút khó khăn, cần hỗ trợ nên để Diệp Phi giúp tôi. Cô nghĩ một người đi tiểu khó khăn như thế này có cần phải giúp hay không?” Mộ Thương Nam hỏi.

Trời má! Diệp Phi chỉ kém tức đến hộc máu. Chuyện xấu hổ như vậy mà anh nói nghe học thuật thế.

Thế nhưng vấn đề không phải là giúp hay không giúp, mà là để cho cô phải…


Sở Nhiễm nhướng mày, đã hiểu ý tứ của Mộ Thương Nam: “Hỗ trợ thì chắc chắn phải hỗ trợ rồi. Từ góc độ y học, nếu như con người không thể bài tiết nước tiểu thuận lợi thì có thể gây ra bệnh nhiễm trùng đường tiểu, suy thận và rất nhiều bệnh khác nữa.”

Mộ Thương Nam không nhìn Diệp Phi: “Hiểu chưa?”

Diệp Phi trừng mắt nhìn anh, những điều này không phải là điểm mấu chốt, có được hay không?

“Bác sĩ Sở, tôi là muốn hỏi có thể đặt ống dẫn tiểu cho anh ấy không? Như vậy là có thể giải quyết vấn đề của anh ấy rồi?” Cô hỏi.

“Ống dẫn tiểu có rất nhiều tác hại. Sở Nhiễm, cô nói cho cô ấy biết đi.” Mộ Thương Nam lệnh cho Sở Nhiễm.

“Nếu đặt ống dẫn tiểu, dễ khiến cho đường tiểu bị nhiễm trùng, không dẫn thoát thì dễ bị rò rỉ nước tiểu. Mà đường tiểu bị nhiễm trùng có thể gây ra bệnh nấm và ung thư máu.” Sở Nhiễm trợn mắt nói.

Toàn bộ ánh mắt khinh bỉ đều dành tặng cho Mộ Thương Nam.

“Ung thư máu á? Tôi còn chưa kết hôn, chưa sinh con. Tôi không thể để cho nhà họ Mộ tuyệt hậu được. Diệp Phi, em hại tôi bị thương nặng như vậy, em phải chịu trách nhiệm chữa khỏi cho tôi.” Mộ Thương Nam ra lệnh.

Trời má! Diệp Phi sắp tức hộc máu. Đặt ống dẫn tiểu nghiêm trọng như vậy sao? Chẳng lẽ cô thực sự phải hút cho anh à?

Sở Nhiễm nhìn khuôn mặt Diệp Phi lúng túng trắng bệch, bước vài bước đến bên cạnh Mộ Thương Nam, giả bộ kiểm tra tình hình cho anh, đè thấp thân thể sát lại gần anh, kiểm tra mắt cho anh.

Từng lời từ khóe môi dật ra: “Cậu đùa ác như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng!”

“Mười tháng sau báo ứng cho tôi một kết quả, tôi còn cảm ơn trời đất đấy!” Mộ Thương Nam cũng thấp giọng nói.

“Đồ bại hoại của y học! Cậu đừng nói đã từng là bạn học cùng tôi, tôi không quen cậu!” Sở Nhiễm giật giọng.

“Bệnh viện nhà họ Cung gặp chuyện. Sau này giới y dược trong nước, bệnh viện nhà cậu độc quyền rồi!” Mộ Thương Nam nói.

Sở Nhiễm đứng thẳng người, dùng âm thanh bình thường: “Tôi thấy cậu tạm thời không chết được đâu. Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.”

“Yên tâm. Tôi chắc chắn không thể để cho mình chết được đâu.” Mộ Thương Nam nói. Cuộc sống hạnh phúc của anh còn chưa có, anh mới không nỡ chết ấy!

Anh nhìn dõi theo Sở Nhiễm đi ra khỏi phòng bệnh, lạnh giọng nói với Diệp Phi: “Nghe rõ ràng rồi thì trị liệu cho tôi đi!”


Diệp Phi tức nghẹn thở: “Dựa vào cái gì mà tôi phải phụ trách? Là anh theo dõi tôi! Nếu anh không theo dõi tôi, anh sẽ không biết tôi đi đâu, cũng sẽ không gặp tai nạn xe!”

“Không phải tôi theo dõi em, là có người cố ý để tôi biết. Tin nhắn nặc danh gửi đến điện thoại của tôi, là tấm ảnh em hôn môi Cung Trạch Vũ.” Thanh âm Mộ Thương Nam lạnh lẽo, cứ nghĩ đến tấm hình kia là anh lại muốn hủy diệt nó!

“Nặc danh? Có người cố ý hãm hại tôi, là Mộ Lạc Lạc và Thiên Tịnh!” Diệp Phi lập tức nghĩ đến những người có thể hại cô.

“Nếu chỉ là muốn hại em thì việc tôi gặp tai nạn xe sẽ giải thích thế nào đây?” Mộ Thương Nam hỏi.

Người lái xe tông vào anh hoàn toàn giống như tự sát vậy, căn bản không hề để lại cho mình một đường sống, cũng không để cho anh sống. Chiếc xe hàng to như vậy, lại chứa đầy thùng hàng bên trong, sức nặng như vậy, xe có tốt thế nào cũng không chịu nổi.

Nếu không phải anh có kinh nghiệm đầy mình thì đã bị chiếc xe hàng đấy tông cho tan xương nát thịt rồi.

Diệp Phi sửng sốt: “Ý anh là có người muốn hại anh nên mới dùng ảnh của tôi dụ anh ra?”

“Đúng vậy. Người này biết em hẹn hò cùng Cung Trạch Vũ, cũng biết tôi nhìn thấy hình ảnh đấy thì sẽ rất tức giận. Hơn nữa, hắn ta còn ở bên cạnh em để lúc nào cũng có thể chụp được ảnh em thân mật với Cung Trạch Vũ. Em không nghĩ người như vậy chỉ có thể là một người thôi sao?” Mộ Thương Nam nói.

Trái tim Diệp Phi đập lỡ nhịp: “Không thể nào là học trưởng Cung. Anh ấy sẽ không giết anh.”

Dù cho là vì cô, Cung Trạch Vũ có mắng chửi Mộ Thương Nam như thế nào thì cũng không đến mức giết người đâu.

“Nếu như hắn ta giết tôi thì sao? Em định như thế nào với hắn?” Mộ Thương Nam hỏi cô, muốn biết câu trả lời của cô.

Diệp Phi bị hỏi đến ngực cứng lại, hoàn toàn không tìm ra được đáp án.

“Học trưởng Cung sẽ không như vậy, chắc chắn là không. Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh ấy. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi mang tính giả thuyết như vậy.”

“Muốn điều tra ra có phải là hắn không thì rất dễ. Tôi đã để Nhiếp Hạo điều tra người gửi tin nhắn nặc danh rồi. Diệp Phi, tôi sẽ để cho em thấy nhân phẩm của hắn!” Mộ Thương Nam hung hang nói.

Giữa anh và Cung Trạch Vũ, cô đã chọn tin tưởng Cung Trạch Vũ.

“Tôi sẽ chờ kết quả của anh!” Diệp Phi sẵng giọng nói. Học trưởng dịu dàng ấm áp như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện đó?

“Chuyện hắn ta giết tôi nói xong rồi. Chuyện em hại tôi còn chưa kết thúc đâu. Lại đây trị liệu cho tôi!” Mộ Thương Nam ra lệnh cho cô, anh còn chưa quên được phúc lợi của mình đâu đấy.


Khóe môi Diệp Phi hung hăng kéo, anh ta còn muốn cô làm cái việc đấy á!

Cô đứng im không nhúc nhích. Cô có thể giúp anh lau rửa, lúc đấy làm cái việc này thật là ngu ngốc!

“Lại đây! Em muốn tôi phải nhịn đến chết hay là muốn tôi tuyệt hậu? Nếu đã muốn làm bác sĩ thì phải có tâm lý hy sinh cứu chữa bệnh nhân, tất cả vì bệnh nhân chứ!: Mộ Thương Nam nói.

Diệp Phi mím môi thành đường thẳng, hy sinh cứu chữa, cũng không cứu được con sói đuôi dài này đâu?

“Tôi dùng cách khác có được không?” Cô hỏi anh.

“Không được. Nghe nói bệnh viện nhà họ Cung vẫn còn chưa chuyển địa điểm nhỉ? Cho bọn họ miếng đất chuyển dời ấy có lẽ cũng sẽ bị tranh đoạt nhanh thôi.” Mộ Thương Nam nói.

“Mộ Thương Nam, anh thật quá đáng! Anh hại học trưởng còn chưa đủ sao? Anh đúng là một tên khốn nạn!” Diệp Phi tát anh một cái, hận không thể đánh anh chết đi!

Anh dĩ nhiên lại dùng Cung Trạch Vũ uy hiếp cô!

Mộ Thương Nam bắt lấy cổ tay cô, cánh tay dài kéo cô ngã vào trong ngực anh, giữ chặt cô lại. Thanh âm của anh vọng lại từ trên đỉnh đầu cô: “Tôi khốn nạn? Cũng chỉ khốn nạn với một mình em thôi! Em ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho bọn họ!”

Ánh mắt Diệp Phi thu lại: “Tôi đồng ý với anh, anh có thể không để cho học trưởng Cung chuyển dời bệnh viện sao? Nếu anh không để cho anh ấy phải chuyển bệnh viện, tôi sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh khỏi bệnh.”

Cô nói ra điều kiện của mình. Cung Trạch Vũ là vì cô nên mới bị Mộ Thương Nam hại đến mức phải chuyển dời cả bệnh viện đi. Cô không muốn nợ Cung Trạch Vũ nhiều như thế. Trong chuyện này, cô cũng cảm thấy rất áy náy.

Trong lòng Mộ Thương Nam hung hăng kéo. Cô gái này cư nhiên lại vì Cung Trạch Vũ mà đồng ý làm loại chuyện này cho anh!