(Nối tiếp chương 2)
Hồi ức đau thương kết thúc, khoảng thời gian một tháng sống chung của Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm đã kết thúc như thế này đây.
Cô ấy đã bỏ chạy cùng với mẹ dưới sự giúp đỡ của bạn trai cũ Vương Tiểu Thông.
- Nhanh lên, sợ rằng anh ta sẽ sớm khỏi đó.
Chúc Tự Đan cầm chặt tay mẹ mình rồi nói:
- Mẹ à, sau này chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.
Khi chiếc xe của Vương Tiểu Thông lăn bánh cũng là lúc Hứa Phong Đàm thật sự bị thuốc ngấm vào người, anh ngủ một giấc, nhắm chặt mắt lại.

Có lẽ khi mở mắt đây sẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi.
***
Câu chuyện đó đã là của hơn một năm về trước, còn bây giờ anh đã trở thành ông trùm xã hội đen nhờ vào năng lực của chính mình và sự giúp đỡ của đàn em trước kia.
Đường Tam kể lại chiến tích của đại ca mình cho đàn em cấp dưới nghe.
- Trước kia, Hứa ca đã đánh bại toàn bộ cao thủ trong giới để thống trị cái đế chế này.
Một tên táy máy hỏi:

- Vậy mọi người tranh giành quyền lực bằng cách nào?
Đường Tam lại bắt đầu khoe mẽ chiến tích.
Qua lời kể của anh ta, để làm được ông trùm thành phố này thì phải biết đủ điều: võ thuật, cơ lực và trí lực, thiếu cái nào cũng không được.
Vào thời điểm Chúc Tự Đan rời bỏ Hứa Phong Đàm, anh không vội tìm cô ngay mà đã tham gia thế vận hội, trước kia anh đều chọn cách yên bình để sống, chấp nhận làm nghề thu phí bảo kê.

Nhưng sau này cảm thấy mình phải đủ mạnh, đủ giàu thì mới có thể khiến cô trở về bên mình được.
Con người mà, khi mạnh thì lại phải muốn mạnh nữa, khi giàu thì lại càng muốn giàu nữa.
Cuối cùng, anh đã đánh bại kẻ đứng đầu của năm trước để trở thành thủ lĩnh của hắc bang tại thành phố này, kế nhiệm hắn cai quản tài sản, tính đến thời điểm hiện tại đã hơn một năm.

Vừa rồi cũng là thế vận hội chọn ra người đứng đầu.
Hứa Phong Đàm vẫn giữ thế thượng phong, tốc chiến tốc thắng giành được vị trí ông trùm xã hội đen.
Lúc này, Hứa Phong Đàm mặc bộ quần áo vest đen lịch lãm, toát lên khí chất của kẻ đứng đầu, anh đứng ngay sau lưng của Đường Tam, bọn đàn em kia nhìn thấy thì sợ xanh mắt.
Hiện tại anh đã cứng cáp hơn rất nhiều, trên tròng mày trái còn có vết sẹo, anh dùng tóc mái để che đi nhưng nó không làm xấu đi mà còn tôn lên sức mạnh của anh nữa.
Đường Tam hỏi bọn kia:
- Các cậu nhìn thấy ma hay sao mà sợ sệt thế.
Khi Đường Tam ngoảnh đầu lại thì mới phát hiện ra đại ca của mình, ngay sau anh ấy còn rất nhiều đàn em khác.
- Hì hì, Hứa ca, anh mới về nước à? Sao không kêu em ra đón.
Đường Tam ngoài mồm mép thì không có tài cáng gì nhưng cũng chính vì đặc điểm ấy mà giúp Hứa Phong Đàm không ít.
Anh cũng chỉ nhìn bằng ánh mắt đe dọa rồi bỏ qua.
Đường Tam liền lẽo đẽo theo sau.
- Đại ca có gì phân phó không ạ?
Hứa Phong Đàm không nói gì, trong đầu thầm nghĩ:
- Đã đến lúc em trở về bên tôi rồi, Chúc Tự Đan.
Anh lập tức sai bảo Đường Tam:
- Cậu đi tìm hiểu Chúc Tự Đan cho tôi, tiện thể tìm xe Vương thị dạo này làm ăn thế nào.
Đường Tam liền vâng vâng dạ dạ rời đi ngay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Chẳng hiểu vì sao mà anh ấy vẫn cố chấp với chị dâu như vậy? Anh ấy không sợ mình lại bị tổn thương một lần nữa hay sao?
***
Ở trường học, Chúc Tự Đan đang cùng bạn bè thảo luận đề tài tốt nghiệp, cô họ khá nhanh nên bây giờ đang trong giai đoạn làm khóa luận tốt nghiệp.
Bỗng nhiên có điện thoại vang lên, là Vương Tiểu Thông gọi tới.
- Alo, em ở đâu, anh tới đón.
Chúc Tự Đan cười nhẹ rồi trả lời:
- Em đang ở thư viện của trường.

Anh tới được không?
Vương Tiểu Thông vừa lái xe vừa cười:
- Đương nhiên là được, mà anh nói anh đến đón em cơ mà.
Điện thoại vừa cúp máy thì cô lại bị bạn học trêu chọc:
- Ấy chết, ai đó đã bị gọi đi rồi kìa.
Trong đám bạn này có cả Chương Hiểu Tâm, riêng chỉ cô ấy lại chọn cách im lặng, bởi lẽ không ai biết cô ta cũng thầm thích Vương Tiểu Thông, lại có điều ngại ngùng với Chúc Tự Đan nên từ rất lâu họ đã không được thân thiết như trước.
Cuối cùng, Chương Hiểu Tâm chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của bọn họ vui vẻ bên nhau mà thôi.
Chuyện đau buồn đã qua, bây giờ Chúc Tự Đan cũng đã hoà nhập lại với cuộc sống bình thường.
Khi Chúc Tự Đan gặp Vương Tiểu Thông thì bọn họ liền vui vẻ nói chuyện với nhau.
- Nay đi học mệt không?
Chúc Tự Đan chỉ lắc đầu coi như đáp lại câu hỏi của Vương Tiểu Thông.

Hiện tại, hai người họ chọn đến một nhà hàng sang trọng, Vương Tiểu Thông bất ngờ đi tới chỗ cô rồi quỳ gối xuống cầu hôn.
- Chúc Tự Đan, em đồng ý lấy anh chứ?
Vì chiếc nhẫn kia mà Chúc Tự Đan nhớ lại ký ức của hơn một năm về trước, cô cũng từng đeo một chiếc nhẫn tương tự như vậy.
Chúc Tự Đan lưỡng lự rồi nói:
- Chúng ta đã quyết định là bạn mà, rồi anh sẽ tìm thấy một người con gái tốt hơn em.
Vương Tiểu Thông rất xấu hổ, mặt mũi buồn tủi nói:
- Xin em đấy, đồng ý đi mà.
Chúc Tự Đan quả thật không còn yêu Vương Tiểu Thông như trước, hơn nữa cô cũng không hoàn hảo, cô vẫn chưa ly dị với Hứa Phong Đàm, cũng không còn trong sạch nên cô sẽ không kéo anh ấy cùng xuống vũng bùn cùng mình.
Suy cho cùng, Vương Tiểu Thông vẫn bị từ chối, vì anh ta rất coi trọng thể diện nên đành nói:
- Em thấy thế nào? Anh định tỏ tình như vậy với bạn gái anh đó.

Thành công chứ?
Chúc Tự Đan không hiểu rõ nhưng cô chỉ đành gật đầu cho qua mà thôi..