Chuyện gì đến cũng phải đến, hôm nay chính là đám cưới của Hứa Phong Đàm và Chúc Tự Đan.
Hứa Phong Đàm sai đàn em đến từng nhà một để phát thiệp cưới, vốn dĩ đám cưới này không được sự chúc phúc từ mọi người, bọn họ chỉ đến vì nghĩa vụ mà thôi.
Sở dĩ, Đường Tam cùng đàn em đi khắp cái làng này uy hiếp.
- Tới dự đám cưới của Hứa ca nhớ.
- Đây đây, rượu ngon, đồ ăn ngon phải đến.
Mặc dù câu nói mang hàm nghĩa tốt nhưng ngữ khí thì như côn đồ, nó đã sớm thấm vào máu rồi.
Buổi tối đến, anh em trạc tuổi hai người họ cùng nhau hát hò ầm ĩ trước nhà để ăn mừng đám cưới của Chúc Tự Đan.
Khi cô đang ngồi chờ chú rể tới phòng thì nhận được cuộc gọi điện từ Vương Tiểu Thông, anh ta sốt sắng hỏi:
- Chúc Tự Đan, em đang ở đâu vậy?
Chúc Tự Đan không trả lời, anh ta lại nói tiếp:
- Thôi nào, chẳng lẽ em cứ định giận dỗi mãi như vậy sao?
Chúc Tự Đan rơi nước mắt nhưng cô không khóc ra tiếng, ngày hôm nay là kết hôn của cô và tình cũ gọi điện cho cô sau gần nửa tháng không gặp mặt, đúng là nực cười.
Cô không chấp nhận được sự thật nên cúp máy.
Lúc này cũng là lúc Hứa Phong Đàm đi vào phòng, có vẻ như anh ta đang say, mùi rượu nồng nặc, cùng đó là mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cô rất ghét những người hút thuốc nhưng chẳng có tư cách gì mà quản anh ta cả.
- Chúc Tự Đan, em vẫn chưa ngủ sao?
Chúc Tư Đan khẽ lau nước mắt, cô nhìn anh rồi lặng im, tay bấu chặt vào tà váy cưới.
Hứa Phong Đàm cười cười nói nói như một thằng điên vậy, hôm nay anh ta mặc vest, chải chuốt khá kỹ nhưng chung quy vẫn không ra hồn.
Có lẽ là do cô quá ghét anh ta chăng? Vì thế cô nhìn anh ta thế nào cũng không ưa nổi.
Ngay sau đó, Hứa Phong Đàm ngồi xuống bên cạnh Chúc Tự Đan, bàn tay to lớn nóng bỏng đặt lên má của cô.
Chúc Tự Đan tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng sau cùng vẫn kệ anh tuỳ ý.
- Hôm nay chúng ta kết hôn, em không cho anh mặt mũi được à?
Chúc Tự Đan cười khẩy.
- Anh mà còn mặt mũi ư?
Trong lòng của Hứa Phong Đàm liền cảm thấy vị mặn chát, đúng vậy, anh làm gì còn mặt mũi, làm gì còn liêm sỉ.
Từ khi anh quyết định làm cái nghề ất ơ này thì vốn dĩ bao nhiêu liêm sỉ đều vứt bỏ đi hết rồi.
Chúc Tự Đan đứng dậy đi thay quần áo, Hứa Phong Đàm thì ở lại phòng nên anh đã vô tình nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn từ tên Vương Tiểu Thông kia:
- Chúc Tự Đan, đừng giận nữa, bao giờ em lên thành phố, chúng ta đi chơi nhé.
Vì không kiềm chế được mà Hứa Phong Đàm liền cất gọn điện thoại đi rồi đứng ở cửa phòng chờ Chúc Tự Đan.
Khi cô vừa tiến vào thì liền bị anh kéo lên giường.
Anh không nói gì mà lập tức hôn cô tới tấp.
Thân hình nhỏ bé nhanh chóng bị anh khống chế.
Bàn tay to lớn của người đàn ông kìm hãm hai cổ tay của Chúc Tự Đan lên đỉnh đầu, giây kế tiếp anh kẹp chặt hai chân của cô bằng hai chân của mình.
Chẳng mấy chốc, cô buộc phải chịu thua.
- Anh phát điên cái gì vậy?
Hứa Phong Đàm vẫn không nói gì, anh tính giấu luôn chuyện đó đi mà lập tức kéo quần kéo áo của cô xộc xệch.
Bên trên của cô chỉ còn chiếc áo bra mỏng manh, anh cúi gằm mặt xuống mà ngấu nghiến.
Sự non mềm khiến anh mất kiềm chế, không nhịn được mà chiếm hữu.
Chúc Tự Đan bật khóc nhưng vì bị anh che miệng nên kêu cũng chẳng thành tiếng.
Sau cùng, Chúc Tự Đan quyết định buông bỏ ý chí chống lại của mình, tay cô dần buông thõng không dùng sức, nước mắt rơi theo khoé mi nhưng trên mặt thì ngoài sự thống khổ ra thì cũng biểu hiện gì.
Hứa Phong Đàm dừng lại vì thấy cô không còn kháng cự nữa.
Anh bất chấp hỏi:
- Em ghét kết hôn với tôi như vậy sao?
Hứa Phong Đàm buông lỏng cô ra, đợi chờ một đáp án tốt đẹp nhưng có lẽ đó chỉ là ước mơ viển vông mà thôi.
Chúc Tự Đan tuyệt tình buông lời:
- Đúng vậy.
Câu khẳng định chắc nịch đó của cô đã đâm mạnh vào trái tim của anh, lúc này, anh mềm yếu hơn bao giờ hết.
Từng có lúc, anh nghĩ rằng rồi cô ấy sẽ yêu thương mình như cách mình chiều chuộng, yêu thương cô ấy.
Nhưng bây giờ thì sao, anh thể hiện tình cảm với cô nhiều như vậy nhưng có lẽ vẫn chưa thể chiếm được một vị trí nhỏ trong trái tim của cô ấy.
Hứa Phong Đàm biết mình khó mà thuyết phục nên lại đem hy vọng của mình một lần nữa đặt lên người cô gái này.
- Rồi em sẽ yêu tôi mà thôi.
Chúc Tự Đan nhìn thẳng vào mắt của anh, không hề do dự mà đáp:
- Sẽ không.
Hứa Phong Đàm hết chịu nổi, anh lớn giọng:
- Chúc Tự Đan, kể từ khi em chấp nhận ký vào tờ giấy kết hôn thì cuộc đời của em là do tôi định đoạt.
Khi nào tôi chán thì em đừng mong thoát khỏi tôi.
Vì thế, em yêu tôi hay không không quan trọng, chỉ cần tôi chưa chết ngày nào thì ngày ấy em buộc phải ở bên cạnh tôi.
Chúc Tự Đan không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi hoài.
Vì những giọt nước mắt ấy mà Hứa Phong Đàm lạnh lùng, điềm tĩnh kia lại cảm thấy thương xót cho cô.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hôn nhẹ lên môi cô, hy vọng cô chiều anh một chút nhưng cô lại vô tình nói:
- Nếu anh muốn quan hệ với tôi, tôi sẽ cắn lưỡi cho anh xem.
Lần này thì Hứa Phong Đàm không còn cách nào khác rồi, anh lưỡng lự một hồi rồi quyết định để cô ngủ ở phòng này một mình.
Đêm tân hôn vui vẻ trở thành một hồi ức đáng sợ.
Đối với Chúc Tự Đan, kể từ khi bọn họ gặp nhau đã là tội lỗi rồi.
Còn đối với Hứa Phong Đàm, kể từ ngày bọn họ gặp nhau, anh đã định rằng cô chỉ có thể thuộc về anh mà thôi, cho dù đối phương có tự nguyện hay không..