Chương 373

Ngày hôm nay, tâm tình của Bạch Hiểu Nguyệt cực kỳ tốt, bởi vì người ta sẽ chuyển mấy khung hình chụp hình cưới tới. Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng bất ngờ khi thấy trong đó có một cái khung kình vô cùng cực lớn được treo giữa căn phòng ngủ. Vân Thiên Lâm này cũng chơi trội quá mức rồi, phóng to như thế để làm gì, mắt anh cũng có bị cận đâu.

Bạch Hiểu Nguyệt ngẩn người đứng trước khung hình, cô nhìn nhìn ngoài sự phóng đại, thể hiện ra thì cô chẳng thấy gì cả. Cô lắc lắc đầu, Vân Thiên Lâm này đúng là bị mấy tấm hình này làm cho điên rồi.

Vân Thiên Lâm ở một bên tấm tắc khen bức hình đẹp, anh ngồi trên ghế ngắm nhìn cả nửa ngày rồi mới hỏi Bạch Hiểu Nguyệt một câu: “ Hình như là vẫn còn nhỏ thì phải, em nói xem anh có nên đổi sang kích thước lớn hơn không?”

Bạch Hiểu Nguyệt đang uống cốc nước, vì câu nói này của anh mà cô bị sặc, ho liên tục. Anh nói cái gì, thế mà là nhỏ á, anh có khoa trương không vậy. Vân Thiên Lâm đúng là vì cái đám cưới mà điên rồi.

Vân Thiên Lâm thấy bị sặc nước vội đi tới vuốt vuốt sống lưng cô, người anh đầy lo lắng hỏi: “Em không sao chứ, uống nước mà cũng để bị sặc.”

Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nói châm chọc với Vân Thiên Lâm: “Sao anh không phóng đại nó lên bằng cái trần nhà rồi đặt nó ở đó, buổi tối anh không cần phải ngồi thế này để đau lưng mà ngắm nhìn chúng, mở mắt hay nhắm mắt cũng có thể thuận tiện nhìn lên trần nhà mà hưởng thụ.”

Vân Thiên Lâm đột ngột dừng tay lại đang vuốt lưng Bạch Hiểu Nguyệt, anh ra chiều suy nghĩ, ngước lên trần nhà nhìn nhìn rồi suy tính. Anh xuất ra một câu đắc ý: “Ý kiến của em quả là tuyệt vời, thế mà anh không nghĩ ra, vợ anh đúng là thông minh.”

Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Vân Thiên Lâm, cô ôm trán đau đầu, hình như cô đã phá hủy đi cái hình tượng lạnh lùng của Vân Thiên Lâm ban đầu rồi. Ông trời hãy trở lại Vân Thiên Lâm cho cô, anh ấy bây giờ vì sung sướng mà chuyện gì cũng có thể làm được.

Vân Thiên Lâm sung sướng, bất thình lình anh ôm Bạch Hiểu Nguyệt ngồi lên ghế, hết nhìn người trong hình rồi lại nhìn người đang trong vòng tay anh. Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhìn lại anh, không khí trở nên yên tĩnh. Vân Thiên Lâm nhắm mắt lại từ từ đi tới hôn lên môi cô.

Bạch Hiểu Nguyệt rất tự nhiên mà tiếp nhận, cô cũng choàng lấy cổ anh, quấn quýt hôn lấy anh. Đến khi Bạch Hiểu Nguyệt không thở nổi nữa, cô mới cắn nhẹ môi anh ra hiệu.

Vân Thiên Lâm vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, anh chuyển sang mút lấy cổ cô. Bạch Hiểu Nguyệt bị nhột liền không nhịn được, bật cười khanh khách.

“Vân Thiên Lâm, nhột quá, anh chơi xấu.”

“Khịt khịt.” Vân Thiên Lâm cứ trêu chọc lấy phần da thịt ở cổ mẫn cảm của cô.

“Hiểu Nguyệt, em rất thơm.”

Hai người ở trong phòng ngủ đùa giỡn, tiếng cười vang cả ra ngoài hành lang. Mẹ Ngô đứng ở ngoài cửa, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tiến vào không được, mà rời đi cũng không xong. Bà từ từ chậm rãi đứng một khoảng cách an toàn ở cửa ho lên một tiếng.

“Khụ, Vân thiếu, thiếu phu nhân.”

Nghe được tiếng của mẹ Ngô, Bạch Hiểu Nguyệt vội trốn trong ngực của Vân Thiên Lâm. Cái chuyện thân mật giữa vợ chồng thế này bị mẹ Ngô bắt gặp, cô chưa mặt dày giống như Vân Thiên Lâm, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Vân Thiên Lâm hiểu được, anh ngẩng đầu lên, liền giấu mặt cô vào trong ngực, quay đầu cười tươi hỏi mẹ Ngô: “Mẹ Ngô, có việc gì gấp sao?”

“Là như thế này, ở bên ngoài có một người tự xưng là chú của thiếu phu nhân, nói là muốn gặp thiếu phu nhân và thiếu gia.” Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm đồng thời ngạc nhiên, tại sao chú ấy lại đột ngột tới đây.

“Mẹ Ngô, mau mau mời chú ấy vào. Để con với Thiên Lâm chuẩn bị một chút rồi xuống ngay.”

“Vâng!” Mẹ Ngô xoay người rời đi, Vân Thiên Lâm buông lỏng tay ra, anh nghĩ kể từ chuyện lần trước ở nghĩa trang, ông ta sẽ không còn để tâm đến Bạch Hiểu Nguyệt nữa, tại sao lần này lại mạo muội đến đây, còn không thông báo trước.