Editor: TulaBachu1316Sao nắm tay của Sầm Bách lại đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của anh ấy, Tô Tuyết Trinh bị phát hiện này của bản thân làm cho kinh ngạc, không đợi cô phản ứng lại, âm thanh của Sầm Bách lại vang lên trong đầu, vẫn là tiếng lòng của anh ấy: 【Xem ra thật sự là phát sốt đến nỗi hồ đồ rồi.

】Lần này hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Tô Tuyết Trinh không chớp mắt nhìn anh, vô cùng chắc chắn Sầm Bách không hề mở miệng nói, cô do dự hỏi: “Có phải anh vừa nghĩ là em phát sốt đến nỗi hồ đồ rồi không?”Sầm Bách khẽ giật mình, vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại biết?”“Anh vừa nói ra sao?”Dường như Tô Tuyết Trinh tìm ra được chút manh mối, chầm chậm buông tay anh ra.

Cô lại có thể nghe được tiếng lòng của người khác sao? Như vậy thật quá kỳ lạ.


Sầm Bách nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, không dễ nhìn cho lắm, trong lòng anh cảm thấy lo lắng, lại thúc giục cô: “Bị bệnh thì không thể trì hoãn, đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta vẫn nên đi bệnh viện khám một chút.

”Tô Tuyết Trinh cảm thấy có khả năng này thật quá kỳ lạ, cô cũng không rõ tại sao đột nhiên mình lại có kỹ năng này, suy đi nghĩ lại thì quyết định trước mắt cứ đợi qua mấy ngày nữa xem sao, vội vã nói qua loa: “Hiện tại em vẫn ổn, thật sự không cần đi khám, hơn nữa bản thân em cũng là bác sĩ, anh không tin vào y thuật của em sao?”“Đương nhiên là anh tin.

”“Mà tối qua dọa anh sợ chết khiếp.

”Sầm Bách nghĩ đến sự việc tối qua, Tô Tuyết Trinh ở bên cạnh dường như có thể bốc hơi bất cứ lúc nào, nhất thời vô cùng sợ hãi, hiện tại tâm trạng vẫn chưa hết hoảng sợ, để anh đi bắt những kẻ xấu xa độc ác nhất cũng không khiến anh sợ hãi như vậy.

Tô Tuyết Trinh cười vỗ vỗ vai anh, an ủi mấy câu, giao cho anh đi mua đồ ăn sáng, cô xuống giường đi đánh răng rửa mặt, bồn rửa phía ngoài phòng, ngay phía trên Sầm Bách dán một tấm gương soi.

Tô Tuyết Trinh vừa đánh răng vừa ngẩng đầu nhìn người trong gương, vẫn đang nghĩ đến chuyện bản thân có thể nghe được tiếng lòng, động tác trên tay cũng dần dần chậm lại, một tiếng chào hỏi lớn phá tan những suy nghĩ hỗn loạn của cô: “Bác sĩ Tô, vừa thức dậy sao?”Trong đại viện tổng cộng có sáu hộ gia đình, người vừa nói là Hứa Thanh Thanh hàng xóm của nhà cô, đang bưng bát cháo đút cho con gái nhỏ hai tuổi Ư Bối Ni.

Tiền điện đắt như vậy, quạt điện sao có thể mở liên tục được, ăn cơm trong nhà thì lại buồn chán, mọi người trong đại viện cũng thường đặt một bàn trước cửa nhà mình ngồi ăn cơm.

Tô Tuyết Trinh vâng một tiếng, nhanh chóng súc miệng, quay đầu hỏi: “Các người vừa ăn sao?”“Vẫn chưa, phải phục vụ cho tổ tông này ăn xong đã.

”Hứa Thanh Thanh dùng thìa vét sạch cháo dính bên mép của con gái Ư Bối Ni, Ư Bối Ni lắc đầu nguầy nguậy không ăn, rên r3n rỉ rỉ, cô ta nhanh tay nhanh mắt tranh thủ lúc con gái mở miệng liền đút cho một thìa cháo.

Cho con ăn hết nửa bát cháo nhỏ, Hứa Thanh Thanh mới bắt đầu ăn sáng, cắn một miếng bánh ngô, thấy Tô Tuyết Trinh rửa mặt xong cầm khăn lau mặt, mái tóc đen bóng tùy ý buộc lại phía sau, làn da trắng nõn nà, trong mắt vẫn mang cảm giác mông lung như vừa mới ngủ dậy, dường như bao phủ một lớp sương mờ, dung mạo đoan trang xinh đẹp, hai má giống như trái đào, trắng hồng, ngay cả cánh tay cũng thon thả, trắng trẻo vô cùng, vừa nhìn đã biết là chưa từng làm việc chân tay nặng nhọc bao giờ.

Phúc khí như vậy những người bình thường vẫn thật sự ngưỡng mộ, cũng khó trách mọi người đều nói, người chết vì kiệt sức thì đều có năng lực, trước khi kết hôn nhanh nhẹn tháo vát, thì sau khi kết hôn cũng đừng mong sẽ được nhàn rỗi, muốn yếu ớt cũng không được.


Đang nghĩ như vậy, Sầm Bách đem đồ ăn sáng về, mặt không cảm xúc gật đầu với cô ta, anh ôm Tô Tuyết Trinh đi vào phòng.

Hứa Thanh Thanh ngẫm nghĩ, từ khi hai vợ chồng họ chuyển đến đây, hình như chưa từng thấy họ nấu ăn, kết quả cô ta đang thẫn thờ suy nghĩ thì Ư Bối Ni đã thò bàn tay nhỏ bé lên món salat dưa chuột của cô ta rồi.

.