Editor: TulaBachu1316Giọng nói của Lương Đại Chí còn to hơn một người phụ nữ như cô ta, “Tôi làm việc nhiều hơn, tôi vất vả.

”“Có khả năng thì cô cũng một tháng kiếm bảy mươi đồng đi, vậy thì tôi tự nguyện mỗi ngày ở nhà nấu cơm cho cô ăn.

”Triệu Mạn vô cùng tức giận, xách ghế bên tay để đập phá một loạt đồ đạc trong nhà, Lương Ân Dương bị dọa cho sợ, trong phòng oa oa khóc lớn, gào lên gọi mẹ.

Sầm Bách không đứng nhìn được nữa, để Tô Tuyết Trinh ở nhà đừng qua, anh đi qua gõ gõ cửa, cao giọng nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng dọa sợ trẻ con.

”Trong đại viện, ngoài hai vợ chồng lão Chu tuổi đã cao, còn lại đại đa số đều tầm hai mươi năm tuổi, nếu không có người lớn tuổi thì không ai dám ra mặt quản chuyện bao đồng, nhưng Sầm Bách là cảnh sát, thân phận không giống họ, sau khi anh ra mặt trước, mọi người cũng dần dần không chỉ ngồi xem ở cửa nhà mình nữa mà lần lượt đi qua trước của nhà Lương Đại Chí, anh một câu tôi một câu: “Đúng vậy, Tiểu Mạn, có gì ấm ức thì nói ra chúng tôi giúp cô lấy lại công bằng.

”“Vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không có gì là không thể nói được.


”Triệu Mạn căn bản không nghe vào được gì, trong lòng nguội lạnh, đạp cửa vào phòng thu dọn đồ đạc, “Được, trong mắt anh tôi kiếm được ít tiền hơn nên chỉ có thể nấu cơm thôi đúng không?!”“Anh có tiền anh thích làm gì thì làm đi.

”Mọi người đợi cửa mở ra, cửa vừa mở lại là Triệu Mạn đang ôm đồ đạc muốn về nhà mẹ đẻ, Lương Ân Dương đi kéo áo mẹ lại, trực tiếp bị đẩy ra, Lương Đại Chí thấy cô ta vứt bỏ lại con, càng tức giận, “Muốn đi thì đi, phát bực bội với con gì chứ.

”“Ngưỡng cửa nhà họ Lương các người cao, tôi không xứng.

”Triệu Mạn lau nước mắt, quay người muốn rời đi, Hứa Thanh Thanh vừa thấy tư thế này, xuýt xoa hít một hơi lạnh, cãi nhau to rồi, cô ta vội vàng, “Tiểu Mạn, đừng, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.

”Triệu Mạn đã chết ở trong lòng, nhìn thấy Tô Tuyết Trinh đứng ở phía sau Sầm Bách, trong lòng cảm khái cùng người nhưng không cùng số mệnh, đều là nhà công nhân viên, người ta đến nhóm lửa cũng không cần làm, ngày ngày mua cơm về dâng lên tận miệng, “Chị, chị nói xem chúng ta đều là công nhân dựa vào khả năng để kiếm cơm, đi sớm về muộn, ai cao quý hơn ai đây.


”Hứa Thanh Thanh không có công việc, rõ ràng biết cô ta nói chúng ta ở đây là nói Triệu Mạn và Lương Đại Chí, nhưng nghe rất chói tai.

Lúc trước cô ta chưa sinh con vẫn có thể dựa vào việc may quần áo cho người ta kiếm chút tiền lẻ, nhưng giờ đã sinh con, không có thời gian làm việc lặt vặt, cuộc sống chỉ có thể dựa vào chồng, không phải là không ghen tị với Triệu Mạn có công việc làm , lúc này có sức mà chống đối lại chồng, trong lòng vô cùng khó chịu, cũng không thuyết phục được.

Tô Tuyết Trinh cũng không cách nào hiểu được hành vi của Triệu Mạn, cô ta không ăn cơm ở nhà máy mà vì nấu cơm cho người nhà nên quay về nhà chỉ để nấu cơm, nếu như có thể được thấu hiểu và quan tâm thì không sao, mấu chốt là trong mắt của Lương Đại Chí, sự hy sinh của cô ta không hề được tôn trọng.

Khuyên gì mà khuyên, vẫn nên để cho Triệu Mạn bình tĩnh lại tự mình nghĩ thông thôi.

Cố Hồng Thanh biết đoạn này ở trong sách là để làm nổi bật sự khác biệt giữa các gia đình công nhân viên, Triệu Mẫn về sau vẫn vì con mà quay trở về, sau khi biết được kết cục, cô ta gãi gãi đầu, có chút muốn quay về đi ngủ.

Gia đình nhà lão Tiền, xưa nay cuộc sống khéo léo, yên bình, thành phần xem náo nhiệt hai vợ chồng nhà họ cũng nhiều hơn, Tiền Hải và Lương Ân Dương cùng nhau lớn lên, cãi cọ cả ngày, thấy bạn thân của mình thảm hại như vậy, cũng hoảng sợ, vội vã tiến lên an ủi cậu bé, “Sau này bi thủy tinh đều cho mày chơi được không.

”.