Tạm thời nhẹ nhõm, cô tiếp tục dùng bữa.

Sau khi thanh toán xong hoá đơn, chợt suy nghĩ:
- Mình mời cơm để chuộc lỗi, đáng lẽ phải được tha thứ chứ? Sao lại phải làm giúp hắn thêm một chuyện?
Đúng là đối phương bị hiểu lần thế kia, một bữa cơm sao có thể nói quên là quên? Cứ chiều theo vậy.1
Đằng nào thì hắn cũn sẽ không yêu cầu cô đưa tiền bạc đâu, vì hắn giàu hơn cô rất nhiều mà.1
Kiều Uyển Nhi nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có chút lo.

Lỡ đâu hắn đòi hỏi gì đó quá đáng thì thế nào?
Thì mách bà nội chứ còn sao nữa!
Đâu thể để bản thân bi ngừoi ta ức hiếp …
Mặc dù chính cô là kẻ tội đồ gây ra lỗi lầm.
Đi làm được hơn một tuần, tiền lương không thấy thì đã phải vét cạn ví tiền mời cơm.

Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.


Kiều Uyển Nhi cắn răng, đứng ở quầy lễ tân luyến tiếc nhìn cái thẻ tín dụng của mình bị nhân viên quẹt vào máy.

Thật là hành động vô nhân đạo.
Trên đường về, cô chẳng thể nào cười dù là một cái.
Bổn tiểu thư từ bao giờ lại nghèo hèn đến mức chỉ mời một bữa cơm thôi cũng cạn ví thế kia?
Cô còn có hẹn với Hạ Liên Tâm đi dùng cơm, không còn đồng nào thì sao dám đi?
Trên chiếc xe sang trong, hai cá thể, hai giới tính, hai cảm xúc đối lập.

Lục Nghiên Dương được lợi, tủm tỉm cười.

Kiều Uyển Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn răng.
Khi về đến nhà, cô yểu xìu bước xuống xe.

Từ giai cấp địa chủ trở thành giai cấp vô sản, thực không cam lòng.
Ting ting~
Điện thoại reo lên, Kiều Uyển Nhi nhìn vào màn hình.

Dòng chữ đen tuyền hiện lên, khiến cho cô trố mắt nhìn.
- Tài khoản của quý khách đã được chuyển tiền, số dư hiện giờ là 520 triệu.1
Nhìn người gửi, cô khó tin xoay sang nhìn cái người đàn ông đang ung dung bỏ tay vào túi quần rồi bước đi.
“ Anh … anh chuyển tiền cho tôi làm gì?”.
Lục Nghiên Dương vẫn tiếp tục bước đi, cô vội vã chạy theo sau, truy hỏi:
“ Anh rốt cuộc sao lại chuyển tiền cho tôi?”.
“ Lúc nãy trả tiền bữa ăn, trong lòng em nghĩ gì, hiện rõ lên mặt rồi”.
Kiều Uyển Nhi biết khi hỏi lại thì sẽ nhận được câu trả lời rất ngứa tai, nhưng vẫn không giấu nỗi tò mò mà lên tiếng hỏi:
“ Hiện cái gì?”.
Hắn dừng bước, chậm rãi xoay lại nhìn cô rồi tỉnh bơ nói:
“ Hiện lên rằng … tôi không có tiền”.
“ …..”.
Kiều Uyển Nhi xấu hổ, trong lòng trỗi lên ý định nhỏ nhen, không chịu thua mà đáp lời:

“ Tôi nghèo thì có liên quan gì anh?”.
Hừ, tiểu nhân đắc ý, kẻ giàu khoe mẻ.

Tôi chỉ vừa mới đi làm, không có tiền là đương nhiên.

Anh có nhiều tiền thì giỏi lắm sao? Ai thèm?
“ Đọc tôi số tài khoản của anh, tôi chuyển lại”.
Lục Nghiên Dương xoay người bước vào nhà, không thèm nghe theo ý cô.
“ Em không có tiền, kẻ khác sẽ chê bai tôi keo kiệt.

Rất mất thể diện”.
“ Con người anh sao lại … cách đây vài ngày anh kiệm lời lắm mà, sao bây giờ lại nói năng lưu loát thế?”.
“ Học theo em”.
“ ……..”.
Nhìn số tài khoản đang là con số không tròn trĩnh, đột nhiên xuất hiện vài trăm triệu.

Kiều Uyển Nhi có chút không thích nghi kịp, nhưng chỉ vài giây sau đã gật gù rồi nhét điện thoại vài túi xách.
Cho thì bà nhận, từ chối rồi nhưng không lấy lại.

Sau này có đòi cũng đừng hòng bà đây ói ra.
Còn dám bảo học theo cô nên mới nói nhiều.

Đang lúc định đi về phòng, liền thấy người đàn ông đi phía trước dùng tay xoa xoa cằm, môi hắn khẽ nhếch lên, cười cười rồi nói:
“ Đúng là … gần mực thì đen”.
“ ……”.
Khoảnh khắc khiến bạn hối hận nhất là gì?
Là ngủ quên nhiều lần trong giờ học ở trường?
Là từ chối lời tỏ tình của cậu nam sinh đẹp trai giàu có nhất trường?
Hay là vì lý do nào khác?
Nếu là Kiều Uyển Nhi thì cô biết rồi.
Chính là giây phút cô hạ con dao cắt thịt trong tay xuống thay vì dùng nó xiên cái người đàn ông đang đắc ý trước tầm mắt.
Hối hận quá, thực sự hối hận mà.
Hay là cô ngỏ ý mời hắn dùng thêm một bữa cơm, rồi mới thực hiện kế hoạch?
Đang lúc cô còn giận đến run người thì cái tên không biết điểm dừng kia lại bồi thêm một câu:
“ Giờ thì tôi đã biết vì sao em thân thiết với Hạ Liên Tâm rồi.

Cả hai người đúng là rất giống nhau”.
Lại là cái gì gì nữa đây?.