Translator: Wave Literature

Sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh vẫn dậy sớm như thường lệ, vừa ăn sáng vừa đọc báo trong phòng ăn.

Cố Vi Vi đánh răng rửa mặt xong cũng tới phòng ăn, ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.

"Chào buổi sáng."

Phó Hàn Tranh gấp tờ báo đang đọc lại rồi đặt sang một bên sau đó cùng Cố Vi Vi ăn sáng.

"Chiều này em có tới nhà bạn học nữa không?"

Cố Vi Vi gật đầu, cầm ly sữa nóng lên uống một ngụm rồi mới đáp.

"Ừm, mấy ngày nữa là bọn họ đi thi rồi nên tôi muốn luyện đàn cùng bọn họ thêm một chút, dù sao cũng thu học phí của người ta rồi."

"Khi nào luyện xong thì gọi điện thoại cho tôi." Phó Hàn Tranh dặn dò.

Cố Vi Vi nghe vậy thì ngẩn người, "Có chuyện gì sao?"

Không phải anh nói buổi hội nghị đáng lẽ đã tổ chức hôm qua bị dời sang hôm nay sao? Lẽ ra hôm nay anh phải bận rộn lắm mới đúng chứ?

Phó Hàn Tranh đưa tay lên miệng khẽ vuốt ve đôi môi của mình, Cố Vi Vi vừa thấy vậy liền hơi run lên.

"Hẹn hò."

Được Phó Hàn Tranh nhắc nhở, Cố Vi Vi chợt nhớ ra chuyện hôm qua cô đã lựa chọn làm bạn gái của Phó Hàn Tranh.

Lúc đó cô đang trong tình huống cấp bách nên buộc phải lựa chọn như vậy, cô còn đơn giản nghĩ là cứ tìm cơ hội nào đó chia tay là được.

Nhưng bây giờ ai đó làm ơn nói cho cô làm sao mà chia tay được đây?

"Tôi…. Ngày mai tôi phải làm bài kiểm tra số học, tối nay phải ở nhà ôn bài."

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi đành nói, "Vậy thì chờ em kiểm tra xong đã."

Cố Vi Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi xách cặp chuẩn bị đi học.

"Chờ một chút." Phó Hàn Tranh gọi cô lại, giúp cô vén phần tóc rối ra sau tai.

Sau đó lại cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi mới nói.

"Đi đường cẩn thận."

Phó Thời Khâm ngồi một bên nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy bác cháo đường hắn đang ăn có chút ngọt quá rồi thì phải, ngọt muốn phát hoảng luôn.

Vì hôm qua bọn họ bận lên kế hoạch cầu hôn Mộ Vi Vi nên đã bỏ lỡ rất nhiều công việc. Hai người vừa mới đến công ty liền phải tham gia liên tiếp mấy cuộc họp.

Cứ như thế họp hành liên miên tới tận tám giờ tối, Phó Thời Khâm và nhân viên của bộ phận kế hoạch vẫn chưa được tan làm.

Nhưng Phó Hàn Tranh vừa mới dặn dò bọn họ phải ở lại tăng ca xong thì lại gọi một cuộc điện thoại rồi chuẩn bị rời đi.

"Trong tối nay phải hoàn thành kế hoạch dự án, sáng mai nộp cho tôi."

Phó Thời Khâm phản đối, "Bọn em thì phải tăng ca, sao anh lại không tăng ca chứ?"

Hôm nay Mộ Vi Vi phải ôn tập cho bài kiểm tra nên không đồng ý hẹn hò với anh rồi còn gì.

"Tôi phải phụ đạo bạn gái làm bài tập." Phó Hàn Tranh nói.

Phó Thời Khâm vẫn lý sự, "Thì anh tăng ca xong rồi về nhà phụ đạo cho cô ấy cũng được mà?"

Phó Hàn Tranh mặc áo khoác của mình vào, nghiêm túc nói.

"Muộn rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cô ấy."

Nói xong, Phó Hàn Tranh cũng không thèm quay đầu lại nhìn em trai mình một cái mà cứ thế rời đi.

Phó Thời Khâm nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Phó Hàn Tranh, mặt ngơ ngác tại chỗ.

Hắn còn tưởng Phó Hàn Tranh yêu đương rồi thì sẽ trở nên có nhân tính hơn trước, kết quả là anh trai nhà hắn càng không có nhân tính hơn.

Anh thản nhiên giao cho bọn họ một đống việc rồi bắt tăng ca, bản thân thì lại chạy về nhà trước để phụ đạo bài tập cho bạn gái.

Bọn họ tăng ca suốt cả đêm thì chẳng thấy anh ấy có chút lo lắng nào, còn bạn gái thì ngủ muộn một giờ thôi cũng không nỡ.

Tại Lạc gia. Vì trời đột nhiên đổ mưa nên Lạc Thiên Thiên đề nghị Kỷ Trình và Cố Vi Vi đêm này ngủ ở nhà mình.

Ba người đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối thì chuông cửa reo.

Kỷ Trình không biết nấu cơm nên đang ngồi ăn vặt một mình, vì thế cô vừa nghe có người bấm chuông liền vui vẻ chạy đi mở cửa.

Kỷ Trình vừa mở cửa ra lại nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, thanh cao không vướng bụi trần đang đứng trước cửa, chiếc ô trong tay còn đang nhỏ nước, hiển nhiên là đội mưa tới đây.

"Chú… chú Phó."

"Tôi đến đón Vi Vi về nhà."

Kỷ Trình còn đang có chút chưa tỉnh táo lại ngay được, theo bản băng mà gọi với vào trong bếp, "Vi Vi, chú….chú Phó đến rồi."

Cố Vi Vi đang thái rau, vừa nghe vậy liền run tay suýt nữa thì tự cắt vào tay mình. Cô đặt con dao thái rau xuống chạy ra cửa nhìn một chút, quả nhiên là Phó Hàn Tranh.

"Không phải tôi nói, trời mưa rồi, đêm nay tôi không về nhà sao?"

"Tôi không cho phép em qua đêm bên ngoài." Phó Hàn Tranh lạnh giọng trả lời.

Cố Vi Vi đành phải thu dọn đồ đạc của mình, lúng túng tạm biệt Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên rồi ngoan ngoãn theo anh quay về nhà trọ Cẩm Tú.

Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đứng ở ngưỡng cửa mình Phó Hàn Tranh cầm ô cẩn thận che mưa cho Cố Vi Vi lên xe.

"Thiên Thiên, tại sao tôi lại có cảm giác chú Phó, không phải là chú của Vi Vi vậy nhỉ?"

Chú mà có thể có thái độ sủng nịnh ôn nhu như vậy với cháu gái sao?

"Giống …. Bạn trai hơn."