Edit + Beta: Song Linh

--

Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng nhất trí quyết tâm đi vây xem chuyện náo nhiệt của Hàng Vũ Tề. Thiệu Thành Hi không có biện pháp nào đành phải đi theo hai người họ, để cho thư ký lái xe của mình về, còn Hàng Vũ Hằng lái xe đưa ba người đến nhà Nhan Giai.

Hàng Vũ Hằng vừa lái xe vừa châm ngòi ly gián: "Thiệu Thành Hi, vợ của cậu nói cậu theo phe anh hai tớ, là cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm chuyện xấu."

Hàng Tiểu Ý đang tựa vào vai, nghịch tay của anh, nghe thế thì liền nổi giận: "Anh nói bậy."

"Hàng Tiểu Ý, đừng phủ nhận nữa, đây là những lời chính miệng em nói ra." Hàng Vũ Hằng từ kính chiếu hậu khiêu khích cô.

Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý trưng ra khuôn mặt tươi cười, dụi dụi vào vai Thiệu Thành Hi: "Thành Hi, em chưa từng nói những lời đó, anh đừng nghe anh ba nói bậy, làm sao em có thể nói ra những lời đó chứ, phải không?"

Thiệu Thành Hi liếc cô, trong mắt hiện rõ mấy chữ "anh không tin em đâu".

Hàng Tiểu Ý vội vàng giơ lên ba ngón tay: "Em dùng anh ba thề, nếu em nói những lời đó, cả đời anh ba cũng không theo đuổi được Đồng Tâm."

"Ngoạ tào... Hàng Tiểu Ý, em được đấy..." Hàng Vũ Hằng gào ầm lên.

Hàng Tiểu Ý đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, liền vui vẻ nhận: "Đồng Tâm..."

Hàng Vũ Hằng nghe là Đồng Tâm gọi, ánh mắt phát sáng: "Đưa điện thoại cho anh, Hàng Tiểu Ý..."

"Cái gì, ngày kia cậu tham gia trận chung kết?"

"Được được, ngày kia nhất định chúng tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu, cậu cũng đừng lo lắng, nhất định phải thả lỏng..."

"Hàng Tiểu Ý, đưa điện thoại cho anh..." Hàng Vũ Hằng gấp như kiến bò trên chảo nóng, tay lái chuyển tấp vào lề, dừng xe lại.

"Tâm Tâm, anh ba tớ có chuyện muốn nói..."

Hàng Vũ Hằng nhanh chóng cầm lấy điện thoại: "Này, Tiểu Tâm... này này..." Mặt Hàng Vũ Hằng mờ mịt, ấp úng: "Cô ấy treo điện thoại?"

Hàng Tiểu Ý lấy điện thoại từ tay anh thì thấy cuộc gọi đã kết thúc rồi, không nhịn được thầm dựng thẳng ngón cái, Đồng Tâm, thật trâu!

Hàng Vũ Hằng thở phì phì khởi động xe, lái xe thật nhanh. Hàng Tiểu Ý ôm chặt cánh tay Thiệu Thành Hi. Thiệu Thành Hi vuốt tóc cô: "Tiểu Tiểu, ngẩng đầu ba thước có thần minh, không nên tuỳ tiện thề, em hại nửa đời sau của anh ba em rồi." 

Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, đáng thương: "Hiện tại em nhổ nước bọt còn kịp không?"

Thiệu Thành Hi lắc đầu: "Chỉ sợ đã chậm."

"Hai người câm miệng cho ông, cả ngày dính lấy nhau không có tí đứng đắn nào không thấy phiền à." Từ gương chiếu hậu Hàng Vũ Hằng ra sức trừng Thiệu Thành Hi.

Mí mắt Thiệu Thành Hi cũng lười nhấc lên, trực tiếp nâng cằm Hàng Tiểu Ý hôn xuống.

Hàng Vũ Hằng xì một tiếng đầy khinh bỉ: "Không biết xấu hổ."

Ba người tới nhà Nhan Giai. Sau khi gõ cửa, người mở cửa ra lại là Hàng Vũ Tề, nhìn thấy ba người thì nhíu mày: "Mấy đứa tới làm gì?"

Hàng Tiểu Ý trốn sau lưng Thiệu Thành Hi, rụt đầu lại. Hàng Vũ Hằng cực lực nhìn về phía khác, chỉ còn lại Thiệu Thành Hi đối mặt với Hàng Vũ Tề.

Thiệu Thành Hi nhàn nhạt nói: "Chỉ đơn giản là đến xem náo nhiệt."

Sắc mặt Hàng Vũ Tề hơi kém: "Không mượn, mấy đứa về hết đi." Nói xong liền đóng cửa lại.

Chân dài của Hàng Vũ Hằng tiến lên một bước, lách qua Hàng Vũ Tề đi vào, cười gượng: "Chúng em tới thăm chị dâu, làm gì có đạo lý đuổi người đi chứ."

Hàng Vũ Tề không cản được, đành phải thả ba người vào trong. Trong phòng không có người, cũng không thấy Nhan Giai đâu. Hàng Tiểu Ý nhìn cửa phòng ngủ của Nhan Giai - đóng im ỉm.

Hàng Tiểu Ý nhíu mày: "Anh hai, không phải đến cửa phòng anh cũng chưa bước qua được đấy chứ?"

Mặt  hàng Vũ Tề liền đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng, im lặng.

Đúng lúc này, cửa phòng Nhan Giai mở ra, cô ấy bước ra ngoài, khuôn mặt tươi cười: "Thành Hi, Vũ Hằng, Tiểu Tiểu đều đến rồi sao, mau ngồi đi, tôi đi rót nước cho mọi người."

"Không cần, không cần..." Hàng Tiểu Ý vội vàng kéo cô ấy: "Mặc kệ chúng em, chị đi nói chuyện với anh hai đi."

Hốc mắt Nhan Giai đỏ ửng, hiển nhiên là vừa khóc xong, nhưng trên mặt lại che giấu vô cùng tốt: "Không vội, để chị rót nước rồi bưng hoa quả ra, đây là lần đầu Vũ Hằng với Thành Hi đến nhà, sao có thể để khách tự làm chứ."

Hàng Tiểu Ý không ngăn cản được, đành phải giúp cô ấy rót nước, rửa hoa quả. Nhan Giai vẫn tươi cười nói mấy câu với Hàng Vũ Hằng và Thiệu Thành Hi.

Hàng Tiểu Ý liếc mắt đầy ẩn ý với Hàng Vũ Tề, anh liền đến bên người cô ấy: "Giai Giai, chúng ta nói chuyện đi."

Lần này Nhan Giai lại không từ chối anh, nói xin lỗi không thể tiếp khách với Thiệu Thành Hi và Hàng Vũ Hằng xong, liền đi vào phòng cùng Hàng Vũ Tề.

Chân Hàng Vũ Tề vừa bước vào, hai người Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng liền áp sát tai trên cửa, nghe lén bên trong. Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trên sa lon uống nước.

"Đã giải quyết xong rồi?" Trong phòng truyền ra giọng nói nghẹn ngào có chút khàn của Nhan Giai.

"Đã xong rồi." Giọng nói của Hàng Vũ Tề có chút trầm thấp mang theo vẻ đau lòng.

"Kết quả là gì? Anh tính như thế nào?" Nhan Giai ngồi trên giường hơi ngước mắt nhìn anh, chỉ là trong mắt hơi ẩm ướt.

"Anh chưa từng có ý định làm gì." Hàng Vũ Tề duỗi tay lau đi nước đọng trên khoé mắt cô.

"Cho tới bây giờ... Không có ý định gì, là sao?"

"Chính là chúng ta tuân theo một quá trình, yêu đương, kết hôn, sinh con, chưa từng vì người phụ nữ khác mà thay đổi, cũng chưa từng vì họ mà tính toán gì khác."

"... Thật sao?" Nhan Giai hơi nghiêng đầu, giọng nói có chút lay động.

"Ừ." Giọng nói Hàng Vũ Tề trầm ổn mang theo kiên định.

"Nếu như cô ta trở lại tìm anh thì sao?" Giọng nói của Nhan Giai đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ.

"Anh không cho phép chuyện đó xảy ra." Hàng Vũ Tề ngồi xuống cạnh cô, cầm tay cô, dùng sức nắm chặt.

"Thật?" Nhan Giai trầm thấp nói.

Hàng Vũ Tề xoay cơ thể cô lại, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, trong mắt mang theo ánh sáng kiên định: "Giai Giai, anh sẽ không lừa em, tuy rằng chuyện này anh không nói rõ được, nhưng mà, anh - Hàng Vũ Tề thề tuyệt đối không lừa dối em."

"Còn chuyện đứa bé kia?" Nhan Giai nhìn thẳng anh, răng cắn chặt môi dưới, trong mắt mang theo sự do dự.

"Không có đứa bé nào cả, vĩnh viễn không có đứa bé nào cả. Nếu có, cũng chỉ có thể là con của chúng ta." Hàng Vũ Tề ôm cô: "Thật xin lỗi, Giai Giai, là anh khiến em đau lòng, là anh không tạo được cảm giác an toàn cho em. Anh đã từng làm chuyện đó, là quá khứ mà anh không thể tẩy xoá được. Anh vẫn luôn không muốn quá khứ của mình làm em tổn thương, nhưng chuyện đó vẫn xảy ra. Sau sự việc lần này, anh không có cách nào coi nó như không tồn tại. Việc anh có thể làm là cho em tương lai, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em, xin em tin tưởng anh, Giai Giai."

Nhan Giai tựa vào bờ vai của anh, trong nội tâm cảm thấy rất uất ức, thật ra cô biết anh đã từng làm chuyện đó, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sao có thể không có đây? Cô nguyện ý không biết, cũng không muốn đối mặt với loại chuyện này.

Cố gắng ép nước mắt trở lại, theo như lời anh nói, đó là quá khứ của anh, còn cô thật lòng yêu người đàn ông trước mắt, sao có thể yêu cầu anh chưa từng làm đây? Chỉ có thể trách ông trời cho bọn họ gặp nhau quá muộn.

Không có cách nào làm phai mờ quá khứ, dù sao anh cũng là bất đắc dĩ, sao cô cứ phải dùng quá khứ mà trừng phạt anh?

Trong phòng im lặng, rất lâu sau, giọng nói của Nhan Giai mới vang lên: "Vậy còn chuyện kết hôn?"

".... Em nguyện ý gả đi sao?" Giọng nói Hàng Vũ Tề có chút thấp thỏm không yên.

Đợi rất lâu cũng không thấy câu trả lời của Nhan Giai, Hàng Vũ Tề lo lắng kéo cô ra từ trong ngực mình, cúi đầu nhìn cô. Nhan Giai nhẹ nhàng lau nước mắt, khoé miệng tươi cười: "Vũ Tề, em mang thai."

Hàng Vũ Tề sững sờ nhìn cô vài giây, sau đó liền cúi đầu hôn xuống.

Nhan Giai, trước khi gặp em anh không hoàn hảo, nhưng anh sẽ dùng toàn bộ quãng đời còn lại tạo ra tương lai hoàn mỹ cho em.

Lần này Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng có dùng sức áp tai trên cánh cửa cũng không nghe được gì. Đợi một lúc lâu, Hàng Vũ Hằng đứng thẳng người lên, khinh thường nói: "Thật không có  khí phách, Nhan Giai cũng quá dễ dụ rồi, lại vẫn sinh con cho anh hai, hừ."

Hàng Tiểu Ý lườm anh một cái: "Đó là người ta rộng lượng có được không, chẳng lẽ cứ để chuyện này tiếp diễn sao? Người nào đó còn chưa theo đuổi được ai, anh mau biến về ngồi cùng đám người độc thân đi. Nếu Đồng Tâm từng bước từng bước tính toán, anh ba, chờ đến khi đầu anh bạc trắng rồi, cũng không đuổi kịp Đồng Tâm đâu."

Thiệu Thành Hi đang ngồi trên ghế sa lon nghe thế liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, người nào đó còn chưa theo đuổi được ai, Tiểu Tiểu đã bỏ anh hai lần rồi."

Hàng Tiểu Ý: "..."

Vốn Hàng Vũ Hằng đang định phản bác, thấy Hàng Tiểu Ý bị Thiệu Thành Hi nói một câu làm cho nghẹn họng, không khỏi vui vẻ, cười lớn.

"Nhưng mà, anh hai người ta đang ngọt ngào thân mật với chị dâu, tớ với Tiểu Tiểu cũng ở chung một chỗ. Về phần cậu với Đồng Tâm, bây giờ chữ bát còn chưa nhếch lên, không hiểu sao cậu vẫn còn cười được?" Thiệu Thành Hi lại ung dung bổ sung thêm một câu.

Hàng Vũ Hàng bị câu nói kia chặn họng, nghĩ đến cú điện thoại lúc trước của Đồng Tâm, liền thay đổi sắc mặt, chạy ra ban công gọi điện thoại.

Hàng Tiểu Ý từ từ đi đến bên cạnh Thiệu Thành Hi rồi ngồi xuống, thuận tay cầm hộp ô mai trên bàn bắt đầu ăn. Nhan Giai và Hàng Vũ Tề đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Hàng Tiểu Ý đang cầm hộp ô mai kia ăn, hơi kinh ngạc: "Tiểu Tiểu, loại ô mai kia khá chua đó, em không cảm thấy gì sao?"

"Chua sao?" Hàng Tiểu Ý nghi ngờ cắn một miếng: "Em thấy cũng tàm tạm, vị cũng được mà." 

Nhan Giai đi tới: "Bởi vì mang thai nên chị mới thích ăn chua, sao em cũng thích ăn, chẳng lẽ là cũng mang thai sao?"

Nhan Giai vừa nói xong, Hàng Tiểu Ý liền hưng phấn: "Thật hả, em cũng thích ăn chua, không khéo không phải mang thai đâu."

"Thành Hi, lúc nào trở về nhất định phải mua que thử thai, nếu thật là vậy, thì thật tốt." Vẻ mặt Hàng Tiểu Ý mơ mộng.

Hàng Vũ Tề cười: "Nếu là thật thì Giai Giai có bạn rồi."

Thiệu Thành Hi không chắc chắn nhìn bụng cô, thò tay chọc một cái: "Thật sự có sao?"

Đột nhiên động tác cắn ô mai của Hàng Tiểu Ý ngừng lại, lấy ô mai ra, nhìn Nhan Giai: "Giai Giai, mọi người đều nói chua sinh con trai cay con gái, nếu em mang thai thật, mà lại thích ăn chua, có khả năng lớn là sinh con trai sao?"

"Trai gái đều tốt." Nhan Giai cười, Hàng Vũ Tề sờ tóc cô ấy: "Ừ, con nào cũng tốt."

Hàng Tiểu Ý nhanh chóng ném ô mai trong tay đi: "Không được, em không thể thích ăn chua được, em thích ăn cay, ăn cay..." Hàng Tiểu Ý kéo Thiệu Thành Hi từ sa lon lên: "Đi đi đi, về nhà, về nhà..."

Trên đường trở về hai người mua que thử thai, về đến nhà, Hàng Tiểu Ý liền chui vào toilet, một lúc sau cầm que thử thai đi ra, vẻ mặt xoắn xuýt: "Thành Hi, anh qua đây nhìn, đây là mấy vạch?"

Thiệu Thành Hi cầm lấy nhìn thử: "Là một vạch."

"Không phải, không phải, anh nhìn lại xem có phải có một cột hơi mờ không?" Hàng Tiểu Ý dùng tay chỉ chỉ vào que.

Thiệu Thành Hi giơ cao que thử thai, cố gắng mở to mắt, có chút không chắc chắn: "... Hình như có một cột mờ mờ."

"Đúng không? Đúng không?" Hàng Tiểu Ý cười tủm tỉm: "Hai vạch chính là mang thai đó nha, hay chúng ta mua que khác, biết đâu lại nhìn rõ hai vạch."

Im lặng một lúc.

"Tiểu Tiểu, em không cảm thấy chúng ta đang lừa mình dối người sao?" Thiệu  Thành Hi liếc nhìn cô.

Hàng Tiểu Ý chu môi, hừ một tiếng, mặc kệ anh luôn.

Thiệu Thành Hi nhìn que thử thai kia: " Không phải que thử thai này chỉ được thử vào buổi sáng sao? Hình như không được phép thử vào ban đêm mà?"

Hàng Tiểu Ý nghe xong, liên tục hừ hừ, quay người vào phòng.

Thiệu Thành Hi đứng nguyên tại chỗ, anh trêu chọc cô chỗ nào?

Buổi tối Thiệu Thành Hi vừa tắm rửa xong, đang ở trong phòng đọc sách xử lý văn kiện, Hàng Tiểu Ý mặc váy ngủ màu lam nhạt mỏng manh vội vã chạy vào: "Nhanh, nhanh, Thành Hi..."

Ánh mắt Thiệu Thành Hi lưu luyến trên người cô: "Ừ, sao vậy?"

Hàng Tiểu Ý giơ nhiệt kế cho anh nhìn: "Anh xem, đây là nhiệt độ tốt nhất để mang thai, còn có hôm nay là kỳ rụng trứng của em, em đã điều tra kĩ càng rồi, đây là lúc khả năng thụ thai cao nhất, mau đi đi, quay về giường nào."

Hàng Tiểu Ý nắm tay kéo anh về phía phòng ngủ. Thiệu Thành Hi lại không nhúc nhích, Hàng Tiểu Ý bước vài bước cũng không đi được, quay đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Thiệu Thành Hi ngẩng lên, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: "Tiểu Tiểu, em còn nhớ bộ phim chúng ta đã xem không. Bộ phim mà có nhân vật nữ chính luôn muốn có em bé, cho nên dùng những phương pháp đặc biệt để mang thai. Cũng là kiểm tra nhiệt độ cơ thể, điều tra thời kỳ rụng trứng, chỉ cần có thời gian làm chuyện ấy nữa, không kể thời gian địa điểm, nhân vật nam kia đều phối hợp với cô ấy, về sau bọn họ ly hôn, em còn nhớ không?"

Hàng Tiểu Ý đi về phía trước hai bước, đến khi đứng bên cạnh chân anh, cúi đầu đối mặt với Thiệu Thành Hi ngồi trên ghế, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vì vậy, anh không muốn phối hợp sinh con đúng không?"

Thiệu Thành Hi nhướng mày, khoé miệng cong lên nụ cười thản nhiên, bàn tay lớn đặt trên lưng cô. Hàng Tiểu Ý lảo đảo ngã vào trong ngực rồi ngồi lên đùi anh. Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Tất nhiên là anh cực kì tình nguyện, bất cứ chỗ nào lúc nào, anh cũng có thể." Nói xong, môi mang theo lửa nóng hôn lên cổ cô.

Hàng Tiểu Ý ôm cổ anh, khó khăn nhẹ nhàng giãy dụa cơ thể: "Đừng, đừng, em đã tra rồi, phải có tư thế đặc biệt, có thể trợ giúp việc mang thai, chúng ta, quay về, quay về giường...A..."

Thiệu Thành Hi hôn môi cô, lầm bầm không rõ: "Không cần, thuận theo tự nhiên rất tốt, một lần không được thì hai ba lần, bất cứ lúc nào anh cũng có thể phụng bồi tới cùng."

Nói xong, ôm lấy cô rồi đặt cô lên bàn sách, vắt hai chân cô lên tấm lưng cường tráng của mình. Hàng Tiểu Ý xấu hổ tựa vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Không biết xấu hổ...."

Thiệu Thành Hi xoa vết hôn trên chiếc cổ mảnh khanh của cô: "Lúc nào em cũng nói anh không biết xấu hổ, vậy lần này anh sẽ cho em biết thế nào là không biết xấu hổ thật sự." Nói xong cầm tay cô đặt ở thắt lưng mình, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tiểu, hấp dẫn người khác phải trả giá thật lớn."

Mặt Hàng Tiểu Ý giống như mây đỏ, hung dữ cắn một cái ở bả vai anh.

*

Lượt đấu của Đồng Tâm là lượt cuối của trận chung kết, trực tiếp ở trường quay. Tất nhiên Hàng Tiểu Ý muốn đi cổ vũ cho cô ấy, còn Hàng Vũ Hằng nhất định phải đi. Hàng Tiểu Ý cứ nghĩ vì Hàng Vũ Hằng quá mức chói mắt, người đại diện của anh ấy sẽ không cho phép, nhưng mà anh ta lại đồng ý.

Trường quay cực kì sôi động, chỗ ngồi chật kín người. Đồng Tâm cho bọn Hàng Tiểu Ý vé, vị trí không tệ, tầm mắt cũng khá được. Hàng Tiểu Ý võ trang đầy đủ cho Hàng Vũ Hằng, từ đầu đội mũ đến ngón chân mặc giáp. Lòng tự trọng của Đồng Tâm rất lớn, khẳng định không muốn người khác biết mình có quan hệ với Hàng Vũ Hằng, sẽ bị hiểu lầm là đi cửa sau.

Ngược lại, Hàng Vũ Hằng không nổi giận, tuỳ Hàng Tiểu Ý bọc mình kín như cái bánh chưng, một câu oán hận cũng không có.

Trận chung kết thật sự rất đặc sắc, mỗi người đều phô bày hết tài năng của mình, hoàn toàn khác hẳn với tiết mục Đồng Tâm tham gia lần trước. Lần này người hướng dẫn toàn là những người gạo cội với ngành giải trí, tuỳ tiện chọn một người cũng là người được kính trọng trong giới âm nhạc, vì vậy mặc kệ lần này Đồng Tâm đứng thứ mấy, nhất định là có thể nổi tiếng rồi, nếu có thể lọt vào top 3 thì tốt quá.

Đồng Tâm là người biểu diễn gần cuối, hát bài 《 Cho tôi mượn 》, lời nhạc đặc biệt, giọng hát thâm tình, đổi lại là màn vỗ tay như sấm ở trường quay. Hàng Tiểu Ý hồi hập nắm tay Thiệu Thành Hi, trong mắt mang theo chút nước mắt: "Thành Hi, em cảm thấy, lần này Tâm Tâm sẽ thành công."

Thiệu Thành Hi sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Nhất định sẽ."

Hàng Vũ Hằng ngắm nhìn cô gái tự tin ngạo nghễ trên đài, trong mắt mang theo tia phức tạp. Theo tiếng hát của cô, suy nghĩ anh quay về mùa hè rất nhiều năm trước, anh lén lút tránh được dì quản lý ký túc xá, chạy đến phòng của Hàng Tiểu Ý để tặng đồ. Nhưng Hàng Tiểu Ý không có ở đây, chỉ có một cô bé với mái tóc ngắn gọn gàng, mặc quần đùi áo ba lỗ, tay kẹp điếu thuốc ngồi trước máy tính nhìn 《 Con đầu nhỏ bố đầu to》 cười đến nghiêng ngả. Lúc đó, chính là lúc đó, cô bé đó đã tiến vào tim anh.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông, cô ấy là bạn cùng phòng của Tiểu Tiểu, còn anh là anh trai của Tiểu Tiểu, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Anh chuẩn bị hoa, chuẩn bị nến, chuẩn bị pháo hoa, chuẩn bị lễ vật, nghĩ đến việc vào lễ Tình nhân sẽ long trọng tỏ tình với cô ấy.

Không nhớ rõ là lúc nào, cô ấy bắt đầu chỉ nhìn anh từ phía xa, đợi đến ngày lễ Tình nhân, anh đã không thấy được cô ấy nữa, chắc là cô ấy chán ghét anh rồi. Nếu là cô gái khác, anh sẽ liều lĩnh ăn được cả ngã về không, nhưng cô ấy lại là bạn thân nhất của Tiểu Tiểu, anh không muốn vì mình mà tình bạn của hai người tan vỡ. Cô ấy biểu lộ rõ ràng như vậy, nếu như không yêu, vậy thì anh tự mình giữ lại tình yêu này thôi.

Vì vậy dần dần từng bước, đến khi hai người không xuất hiện trước mắt đối phương nữa.

Vốn tưởng mọi thứ sẽ trôi đi theo thời dan rồi dần dần biến mất, nhưng đến khi môi cô chạm vào môi anh, chỉ một giây này, lòng anh đã gào thét. Lần đầu tiên trong đời anh có loại ý nghĩ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích này.

Tất cả bài hát đều được biểu diễn xong, ban giám khảo hoàn thành phần chấm điểm, người dẫn chương trình bắt đầu công bố vị trí đêm nay.

Huy chương đồng

Á quân

Tất cả mọi người đều hồi hộp đến nín thở, móng tay Hàng Tiểu Ý đã đâm vào mu bàn tay Thiệu Thành Hi.

Đến khi người dẫn chương trình hô lên: "Quán quân đêm nay, Đồng Tâm!"

Mọi người đều hô lên: "Đồng Tâm, Đồng Tâm, Đồng Tâm..."

Hàng Tiểu Ý thở phào một hơi, cô ấy làm được rồi.

Khoé miệng được che bằng khẩu trang của Hàng Vũ Hằng cong lên, đôi mắt ánh lên từng lớp ánh sáng đẹp đẽ.

Tiếp theo là phần phỏng vấn do người dẫn chương trình đảm nhiệm, anh ta hỏi cô ấy muốn nói gì với mọi người không. Đồng Tâm cầm lấy micro, ánh mắt xuyên qua lớp lớp người, cuối cùng dừng lại ở Hàng Vũ Hằng. Dưới ánh sáng của đèn, khuôn mặt cô trắng nõn mang theo vẻ tươi cười: "Nhớ lúc thi đấu vòng loại, các thầy hỏi tôi có thể thổ lộ với người mà tôi yêu thầm sáu năm không. Khi đó tôi nói không biết, mà giờ này khắc này ở tại chỗ này, tôi muốn thổ lộ với anh ấy."