Edit: Song Linh

Ngược lại, Tô Như nhìn hai người như thể đã đoán trước được, chỉ cười: “Đã lâu không gặp, Vũ Hằng, Tiểu Tiểu.”

Ấn tượng của Hàng Vũ Hằng với Tô Như không tốt. Đầu tiên là cô ta “đá” Hàng Vũ Tề, rất lâu sau anh ấy mới khôi phục lại bình thường. Cho nên, sắc mắc Hàng Vũ Hằng đối với cô ta cực kì không tốt, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là vĩnh viễn không thấy.”

Tô Như cũng không để thái độ của Hàng Vũ Hằng trong lòng, mở cửa phòng bệnh để ba người đi vào: “Nếu là đến thăm bệnh, thì vào đi.”

Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng không dám đi chuyển, trộm liếc qua Hàng Vũ Tề. Hàng Vũ Tề nhìn hai người một chút, không nói lời nào, nhấc chân đi vào.

Theo lý thường, hiện tại Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng chạy không kịp, nhưng cũng không thể để một mình Hàng Vũ Tề ở cùng với Tô Như, cho nên bày ra bộ dáng thấy chết không sờn đi theo.

Đứa trẻ nằm trên giường bệnh truyền nước đang ngủ say, là một bé trai trắng nõn, khuôn mặt nhìn rất giống Tô Như, vì mắt vẫn đang nhắm lại nên không nhìn ra cái gì. Hàng Tiểu Ý cố gắng nhớ lại bộ dáng lần đầu tiên cô thấy nó, nhưng mãi mà không nhớ rõ lắm, lúc ấy quá kinh hoảng, làm gì còn tâm trạng xem bộ dáng lớn lên của đứa trẻ này.

Hàng Vũ Tề cũng bước lên hai bước, đứng trước giường bệnh im lặng đánh giá đứa bé kia, trên mặt luôn duy trì bình tĩnh, rất lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc

Hàng Tiểu Ý thăm dò anh, muốn nói mấy ngày trước khi gặp Hàng Vũ Tề, anh ấy còn giống như Hàng Vũ Hằng, một bộ dáng uể oải mệt mỏi. Nhưng hiện tại, Hàng Vũ Hằng vẫn là bộ dạng đó, còn Hàng Vũ Tề lại thay đổi bộ dạng chán chường, giống như không có chuyện gì xảy ra, lòng Hàng Tiểu Ý run lên một chút, chẳng lẽ anh hai muốn quay lại với Tô Như sao?

Nghĩ tới việc này, ánh mắt Hàng Tiểu Ý nhìn Tô Như cũng mang theo phần tức giận.

Tô Như đứng bên cạnh Hàng Vũ Tề, dịu dàng mở miệng: “Thằng bé tên là Hàng Hàng, một tháng nữa là tròn hai tuổi. 

Hai tay Hàng Vũ Tề cắm trong túi quần tây, khoé miệng cười nhạt: “Hàng Hàng? Chữ Hàng nào?”

Tô Như liếc anh một cái: “Hàng trong Hàng không vũ trụ.”

Hàng Vũ Tề nhìn cô ta: “Tôi còn tưởng là Hàng trong Hàng Châu.”

Khoé miệng Tô Như hơi cong lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp: “Em sợ anh sẽ không vui.”

Hàng Tiểu Ý đứng ở góc phòng bệnh, cảm thấy mình sắp ngất rồi, anh hai cô muốn làm gì chứ, sẽ không phải thật sự muốn quay lại với người phụ này? Anh ấy quên ngày xưa cô ta đá mình như thế nào rồi sao?

Tô Như vuốt ve đầu đứa bé: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hai năm trôi qua, anh vẫn như trước kia không thay đổi, còn em thì đã làm mẹ rồi.” 

Hàng Vũ Tề nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ trước kia cô nói không muốn sinh đứa bé.”

Tô Như khẽ thở dài: “Đúng vậy, lúc đó vẫn nghĩ sinh con xong sẽ mất dáng, xáo trộn sinh hoạt, vì lợi ích cá nhân, nên không muốn sinh con. Nhưng khi thằng bé đến, lúc tồn tại trong bụng mình, loại cảm giác này chỉ có người làm mẹ mới có được, thế là không bỏ được nó, liền sinh ra, em chưa từng hối hận, Vũ Tề.” Tô Như nhìn Hàng Vũ Tề, ánh mắt kiên định. 

Hàng Tiểu Ý dùng sức kéo ống tay áo Hàng Vũ Hằng, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, nhìn bộ dáng này, chắc chắn hai người này đang ôn lại tình xưa mà.

Lông mày Hàng Vũ Hằng nhíu lại, dùng sức ho: “Anh hai, anh đến đây, chị dâu của em có biết không?”

Hàng Vũ Hằng nhìn Tô Như một lúc, mới nghiêng người phóng ánh mắt tới. Trong nháy mắt Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng đều thông suốt, Hàng Vũ Tề luôn là một người rất dịu dàng, từ trước đến nay đều rất dễ nói chuyện. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tìm anh hai, không có chuyện gì là không giải quyết được. Nhưng Hàng Vũ Tề không phải là người dễ chọc, phàm là chọc vào anh, lúc lửa giận bốc lên thì rất nguy hiểm, cho nên chỉ cần Hàng Vũ Tề dùng ánh mắt này nhìn bọn cô, biểu hiện bọn cô đã chạm đến ranh giới của anh ấy. Lúc này, tốt nhất là ngoan ngoãn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đúng lúc y tá tới kiểm tra, Tô Như với Hàng Vũ Hằng không nói với nhau câu nào, Hàng Tiểu Ý kéo tay anh nhỏ giọng nói: “Anh xem không phải anh hai muốn nối lại tình xưa với Tô Như đấy chứ?”

Hàng Vũ Hằng lườm cô: “Tuyệt đối không được, chỉ cần Hàng Vũ Hằng anh còn sống một ngày, nhất định Tô Như không bước được vào cửa nhà họ Hàng.”

Hàng Vũ Tề đứng cách hai người mấy bước, giọng nói của Hàng Vũ Hằng khá lớn, cho nên nghe được rõ ràng, anh không khỏi bất đắc dĩ vuốt trán.

Lúc vị y tá kia đi ra ngoài, vừa vặn Thiệu Thành Hi cũng tới, Tô Như nhìn thấy anh, cũng không quá kinh ngạc, vẫn mỉm cười như cũ: “Thành Hi, đã lâu không gặp.”

Thiệu Thành Hi trừng cô ta một cái, bước đến chỗ Hàng Tiểu Ý: “Thật ra vốn có thể không gặp.”

Tô Như chỉ cười, không nói gì.

Hàng Tiểu Ý đến chỗ anh, như mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ, làm bộ đáng thương: “Thành Hi…”

Thiệu Thành Hi cốc nhẹ đầu cô, nắm chặt tay cô rồi mới nhìn Hàng Vũ Tề: “Bây giờ anh muốn nói rõ chưa? Nếu không nói, chúng tôi đi đây.” 

Hàng Tiểu Ý ôm chặt cánh tay của anh: “Em không đi, không thể để anh hai ở chỗ này một mình.”

Hàng Vũ Tề nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi, nới lỏng cà vạt, đứng thẳng người, nhìn Tô Như: “Ban đầu muốn đợi thêm hai ngày rồi mới nói chuyện với cô, nhưng hôm nay người nhà của tôi đều ở đây. Bọn họ rất quan tâm chuyện này, vậy nên dứt khoát nói cho xong chuyện này đi.” 

Tô Như giống như không lường trước được chuyện này: “Nói cái gì?”

Hàng Vũ Tề cười: “Tô Như, đừng nói với tôi cô nói chuyện đứa bé ra là không có mục đích?”

Tô Như nhìn lại anh: “Anh cảm thấy em có mục đích gì?”

Khuôn mặt luôn luôn dịu dàng của Hàng Vũ Tề nay có chút lạnh lùng, móc ra tờ chi phiếu trong túi âu phục đưa cho cô ta: “Viết một con số đi.”

Tô Như nhìn tờ chi phiếu, vẫn không hiểu: “Ý anh là gì?”

Hàng Tiểu Ý cũng kinh ngạc, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, không khỏi đưa mắt nhìn Thiệu Thành Hi. Anh đang cong chân dựa vào tường, một tay nắm tay cô, tay còn lại vuốt ve cái bật lửa, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là một bộ dáng thờ ơ.

“Cô âm thầm ám chỉ đứa bé này có quan hệ với tôi, chẳng lẽ không phải vì tiền?” Hàng Vũ Tề mở miệng.

Sắc mặt Tô Như hơi tái nhợt: “Vũ Tề, ý anh là gì? Trong lòng anh em là người phụ nữ như vậy sao? Anh không tin đứa bé này là của anh?”

Hàng Vũ Tề thấy cô ta một mực không nhận chi phiếu, thu tay lại, ném tờ chi phiếu lên bàn, hơi liếc nhìn cô ta: “Đứa bé không phải của tôi, không có quan hệ gì với tôi, tôi cũng không muốn biết nó có phải con tôi hay không, ra giá đi, mang theo đứa bé rời đi, về sau cô và đứa bé này không có quan hệ gì với tôi.”

Những lời của Hàng Vũ Tề nói ra không chỉ làm Tô Như kinh ngạc, mà ngay cả Hàng Tiểu Ý và Hàng Vũ Hằng cũng thế, mặc kệ đứa bé có phải là của anh hay không, anh cũng không quan tâm, có phải hơi ác độc không?

Tô Như kinh ngạc rất lâu, mãi mới mở miệng: “… Ý anh là cho dù đứa bé này là của anh, anh cũng không muốn quan tâm?”

Hàng Vũ Tề nhìn thẳng cô ta, khuôn mặt lạnh lùng: “Đúng, cho nên ra giá đi, cái giá cô cho rằng hợp lý.”

Đột nhiên Tô Như cười: “Hàng Vũ  Tề, em ở với anh hơn ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tâm địa anh lại độc ác đến vậy, ngay cả con mình cũng có thể không cần.”

Hàng Vũ Tề cười, trong mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm mà Hàng Tiểu Ý chưa thấy bao giờ: “Không nói đến chuyện đứa bé này không phải của tôi, cho dù thật sự phải. Dưới tình huống tôi không biết gì cả, cô sinh nó ra, rồi hai năm sau mới ôm nó về quấy rối cuộc sống của tôi. Dựa vào cái gì cô cho rằng tôi sẽ chấp nhận?”

“Tô Như, từ trước tới nay tôi không phải người tốt đẹp gì, cũng không muốn làm người tốt, cho nên đừng rêu rao tiêu chuẩn làm người, đạo đức làm người trước mặt tôi, nếu chuyện có thể dùng tiền giải quyết, đừng nói về tình cảm với tôi.”

Không ngờ tâm địa anh lại ác độc đến thế, Tô Như ngơ ngác nhìn anh rất lâu, mới cúi đầu cười khổ, cũng không quanh co nữa: “Hàng Vũ Tề, anh không lo lắng nếu đứa bé này không phải của anh, anh sẽ uổng trắng số tiền này sao?”

Hàng Vũ Tề vừa định mở miệng nói, thì tiếng di động vang lên, anh nhận máy, không biết bên kia nói chuyện gì, lông may Hàng Vũ Tề chau lại: “Sao giọng nói lại khàn khàn? Bị cảm sao?”

“Em ở nhà chờ anh, anh về ngay.”

Cúp điện thoại, trên mặt Hàng Vũ Tề hiện rõ sự mất kiên nhẫn: “Vừa nói đến chỗ nào rồi?”

“Cô ta nói nếu đứa bé không phải của anh, anh liền thiệt.” Hàng Vũ Hằng có lòng tốt nhắc nhở.

Hàng Vũ Tề nhìn anh một chút, rồi lại nhìn Tô Như: “Điểm quan trọng nhất, Tô Như, hai năm trước, cô nói cái gì tôi cũng sẽ tin, đến bây giờ cũng không nghi ngờ. Chỉ là bởi vì khi đó tôi yêu cô, nguyện ý cưng chiều cô, nuông chiều cô, nhưng một khi không còn thương nữa, sẽ thấy rõ ràng rất nhiều chuyện, chuyện trước kia không nghĩ ra, sau này ngẫm lại liền rõ ràng sáng tỏ.”

“Cổ Quan Lâm, là chồng hiện tại của cô, hai người kết hôn được một năm rưỡi.”

Lúc Hàng Vũ Tề nói ra cái tên Cổ Quan lâm, rõ ràng sắc mặt Tô Như thay đổi, Hàng Vũ Tề cười lạnh, tiếp tục nói: “Anh ta mở một công ty nhỏ, đợt trước có tiếp xúc với công ty của tôi, mà công ty đó vừa được mở hai năm trước. Về phần tiền từ đâu mà có, tôi vẫn đang điều tra, nhưng mà, tôi nghĩ, chắc phần lớn là do cô lấy được, về phần cô lấy tiền từ đâu, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ.”

“Ngoạ tào…” Hàng Vũ Hằng không nhịn được bật ra một câu thô tục, hai năm trước, Tô Như và Hàng Vũ Tề ở cùng một chỗ, số tiền kia chẳng phải đào từ Hàng Vũ Tề sao.

“Ban đầu tôi muốn đợi đến khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, rồi mới ngả bài với cô. Nhưng lại xảy ra biến cố, vợ chưa cưới của tôi biết chuyện này từ trên WeChat, người nhà của tôi cũng biết rồi, suy cho cùng các người muốn làm gì, tôi cũng không muốn quản, cho nên ra giá đi, sau này chúng ta không liên quan.”

“Vốn cô ta không có lòng tốt, sao phải đưa tiền chứ?” Hàng Vũ Hằng không vui: “Muốn ăn cướp trắng trợn, không có cửa đâu.”

Hàng Tiểu Ý dùng sức túm lấy Hàng Vũ Hằng, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa.”

Tô Như không nghĩ Hàng Vũ Tề đã điều tra mọi chuyện rõ ràng như thế, bắt đầu hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Đúng, cho nên tại sao còn đưa tiền cho tôi?”

Hàng Vũ Tề cảm giác kiên nhẫn của mình đã dùng hết: “Tô Như, tại sao mỗi ngày hai giờ cô ra ngoài, ba bốn giờ sau mới trở lại?”

Hai tay Tô Như nắm chặt, ánh mắt hơi trốn tránh: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Bởi vì mỗi ngày cô đều đến một công ty thiết kế quảng cáo, bởi vì cô tra được mỗi ngày đúng hai giờ người kia sẽ xuất hiện ở công ty, cho nên mỗi ngày cô đều muốn gặp người kia.”

Lần này sắc mặt Tô Như hết chuyển trắng lại sang xanh, vô thức lùi lại một bước: “Tại sao anh biết?”

Hàng Vũ Tề cười mỉa mai: “Bởi vì người cô muốn gặp là vợ chưa cưới của tôi, mà những tin tức cô vắt hết óc để tra ra đều là do tôi tiết lộ.” 

Hàng Tiểu Ý cùng Hàng Vũ Hằng trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, lượng tin tức quá lớn, hai người bọn họ không tiêu hoá nổi, không phải là chuyện đứa bé sao? Sao lại lòi ra nhiều chuyện thế này?

“Cho nên, Tô Như, cô muốn nói cho vợ chưa cưới của tôi cái gì? Để làm gì?” Hàng Vũ Hằng nhìn chằm chằm vào cô ta, trong mắt mang theo sự độc ác.

Tô Như không chịu được ánh mắt sắc bén của anh, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cho nên nói những tin tức kia đều là giả? Khó trách cô ta đợi nhiều ngày như vậy, vẫn chưa thấy vợ chưa cưới của Hàng Vũ Tề.

“Tôi…”

Hàng Vũ Tề không nhịn được khoát tay: “Được rồi, cô muốn làm gì, tôi không muốn biết. Cho nên, ra giá đi, đừng quấy rầy vợ chưa cưới của tôi, tôi không hy vọng cô ấy nhìn thấy cô, nghe được chuyện gì đó từ trong miệng cô, hiểu chứ? Đứa bé này là con của ai không liên quan gì đến tôi, cả đời này tôi không muốn biết chuyện liên quan đến đứa bé này, cũng không muốn gặp lại cô. Cầm tiền, cùng chồng rời khỏi nơi này, Tô Như, hiện tại tôi vẫn chưa muốn vạch mặt cô, cho nên đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, cầm tiền rời khỏi đây đi.”

Hàng Vũ Tề cầm lấy chi phiếu trên bàn đưa cho cô ta: “Hiện tại có thể viết, hết hạn thì miễn đi.”

Tô Như cắn chặt môi suy nghĩ một lúc, nhận lấy tờ chi phiếu, mọi chuyện cần thiết anh đã điều tra rõ ràng, cô có nói dối cũng vô dụng, chi bằng cầm tiền trước đã.

“Chờ một chút.” Thiệu Thành Hi đang chơi đùa với cái bật lửa đột nhiên đứng thẳng người, người trong nhà và cả Tô Như đều nhìn anh, dưới ánh mắt mọi người Thiệu Thành Hi cầm di động gọi một cú, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

Rồi cửa phòng bệnh liền mở ra, thư ký của anh bước vào đưa cho anh một tập giấy tờ, Thiệu Thành Hi nhận lấy xấp giấy rồi chuyển cho Tô Như: “Ký nó, lấy thêm tiền.”

“Đây là cái gì?” Tô Như nhìn anh.

Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Hợp đồng, tiền này không phải cô muốn cầm là cầm, tất nhiên phải có điều kiện, có phải công ty của Cổ Quan Lâm xảy ra vấn đề? Cho nên cô mới không từ thủ đoạn kiếm tiền, lấy đứa bé làm công cụ. Nó có phải của anh hai không, trong lòng cô biết rõ nhất, đương nhiên chúng tôi không muốn tính toán quá nhiều trong chuyện này, nhưng dù sao cũng phải đề phòng, không thể để cho cô dắt mũi được.”

Hàng Vũ Tề nhìn anh, ánh mắt mang theo nghi vấn.

“Em đoán anh có thể không kịp chuẩn bị, cho nên để luật sư chuẩn bị một phần rồi.” Thiệu Thành Hi giải thích.

Thiệu Thành Hi lại nhìn Tô Như: “Cô nhất định phải hiểu rõ, số tiền này đưa cô, thứ nhất, là phí chữa bệnh và nuôi dưỡng đứa bé. Thứ hai là phí bịt miệng, xin cô đừng quấy rầy cuộc sống của chị dâu chúng tôi, cô hiểu chưa?”

Tô Như nhìn bản hợp đồng kia, cười lạnh: “Thiệu Thành Hi, hôm nay thật sự tôi được mở rộng tầm mắt, bây giờ tôi mới biết xưa nay tôi không chỉ không hiểu rõ Hàng Vũ Tề, mà ngay cả cậu cũng âm hiểm như thế.”

Thiệu Thành Hi cười, không hề tức giận: “Chẳng lẽ cô chưa nghe câu ‘Vật vốn họp loài, người vốn chia đàn’ sao? Tiền cô đã cầm, tuyệt đối đừng quay lại tìm đường chết, nếu có lần sau, sẽ không có kết quả khiến mọi người vui vẻ đâu. IQ của cô cũng khá cao, cho nên chắc cũng không cần tôi nói thêm gì nữa nhỉ?”

Tô Như cười khổ một tiếng, cầm bút lên, xưa nay Hàng Vũ Tề vẫn luôn là người thông minh, là cô ta ngu ngốc, là lúc đầu cô ta từ bỏ cơ hội có được tất cả. Mà cơ hội này vĩnh viễn không quay trở lại, bên cạnh anh đã có cô gái anh không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ.

Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi, anh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn sang, Hàng Tiểu Ý chỉ im lặng đứng đó, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.

*

Từ trong bệnh viện đi ra, ánh nắng bên ngoài không quá gắt, Hàng Vũ Tề không nói gì đã vội vàng lái xe rời đi.

Hàng Vũ Hằng nhìn theo xe Hàng Vũ Tề: “Sao anh hai lại dùng tiền uổng phí thế chứ, nếu như làm xét nghiệm DNA xong, cho tiền cũng được, giờ thì tốt rồi, không biết đứa bé phải của mình hay không, liền cho đi số tiền lớn như vậy, nhỡ là nuôi con người khác thì sao? Nhưng mà nếu thật sự đứa bé là con của anh hai, anh ấy không quan tâm?”

“Anh hai đơn giản là dùng tiền để mua sự an tâm, nếu đứa bé tra ra là của anh ấy, anh ấy phải giải thích sao với Nhan Giai, lừa gạt, vẫn là lừa gạt cô ấy. Cho nên anh ấy tình nguyện mãi mãi không biết chuyện này, mặc dù lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông, cũng được coi là biện pháp viên mãn nhất rồi.” Hàng Tiểu Ý nhẹ nhàng nói.

Mặc dù nói như thế, nhưng Hàng Tiểu Ý vẫn thở dài, nhưng mà, nếu như đứa bé kia thật sự là của anh ấy, liền buông tay mặc kệ sao?

Thiệu Thành Hi nhìn ra tâm trạng của cô, đưa tay nâng cằm cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình: “Tiểu Tiểu, đây là anh hai em không muốn cho Nhan Giai biết rõ nguyên nhân. Có một số lúc, bản chất người bên gối em không phải như những gì em thấy. Nếu như có thể, anh cũng không muốn em nhìn thấy, như anh hai em đã nói, chuyện gì mà tiền bạc có thể giải quyết được, đừng nói chuyện tình cảm xen vào, cho nên ở đây không có gì đúng, không có gì sai cả.”

“Cho nên, những chuyện này anh đều biết?” Hàng Tiểu Ý đáp lại.

Thiệu Thành Hi lắc đầu: “Không biết, nhưng đoán được đại khái anh hai em sẽ xử lý như thế nào, chẳng qua nghĩ rằng anh hai em sẽ không làm xét nghiệm DNA, cho nên gọi thư ký, để anh ta chuẩn bị hợp đồng kia.”

Hàng Tiểu Ý gật đầu: “Cho nên, đúng như anh nói, vật vốn họp loài, người vốn chia đàn.”

Thiệu Thành Hi nhíu mày, đôi mắt nhìn thẳng cô, giọng nói hơi lạnh: “Cho nên bây giờ em đang nghĩ cái gì?”

Hàng Tiểu Ý im lặng nhìn anh một lúc, cười tinh nghịch: “Em đang nghĩ chúng ta có nên tới chỗ Nhan Giai để chiêm ngưỡng bộ dáng lúc xin lỗi của anh hai không. Hi vọng cô ấy ngược anh ấy thật tốt, ai bảo anh ấy hại Nhan Giai đau lòng nhiều ngày như thế.”

“Đúng đúng đúng…” Hàng Vũ Hằng tận lực tán thành: “Chúng ta mau đi vây xem, nhìn xem anh hai quỳ xuống đất xin tha thứ thế nào.”

Ngón út Hàng Tiểu Ý lặng lẽ đan vào ngón út Thiệu Thành Hi, đôi mắt ánh lên ý cười, lòng Thiệu Thành Hi như được ánh nắng ấm áp chiếu qua. Yhật ra nói cho cùng, anh và Hàng Vũ Tề mới là một loại người, có lúc sẽ vì một số chuyện mà không từ thủ đoạn, mặc dù Hàng Vũ Hằng mới là bạn anh, nhưng thực ra anh lại lộ ra bản chất với hai anh em Hàng Tiểu Ý nhiều hơn.

Thiệu  Thành Hi ôm Hàng Tiểu Ý đi về chỗ xe của mình, từ trong túi móc ra một gói giấy đưa cho cô xem, Hàng Tiểu Ý nghi ngờ: “Cái gì vậy?”

Thiệu Thành Hi kề sát tai cô nói nhỏ: “Tóc.”

Hàng Tiểu Ý ngẩn người, sau đó mới cười, nhẹ nhàng đánh anh: “Anh đúng là…” Lão hồ ly.

“Nhưng mà không phải anh hai không muốn biết chuyện về đứa bé sao?” Hàng Tiểu Ý hơi do dự. 

Thiệu Thành Hi cười, xoa tóc cô, mắt hơi híp lại: “Tiểu Tiểu, anh hai em là loại người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ví dụ như hôm nay khi gặp Tô Như, anh chắc chắn 99% đứa bé đó không phải là của anh hai em, 1% còn lại, trừ phi vận Tô Như cực kì may mắn.” 

Lòng Hàng Tiểu Ý nảy lên, mặc dù chuyện này đã được giải quyết. Nhưng nếu có thể tra ra chuyện đứa bé không phải của anh hai, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn nhiều, Hàng Tiểu Ý hung hăng hôn Thiệu Thành Hi một cái: “Mượn lời của anh.”

Hàng Vũ Hằng thấy hai người đang thân mật ở đằng xa, ghét bỏ bĩu môi: “Không có thuần phong mỹ tục, thật mất mặt.”