Triệu Húc đứng phía sau cách nàng không xa.
Thấy nàng nhìn mình, ánh mắt hắn trở nên lạnh nhạt.
Vân Trân ngây ra một lúc, tiếp tục đi vào trong.
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Triệu Húc, bên tai truyền tới giọng nói lạnh như băng: "Việc này, như ý nguyện của ngươi."
Vân Trân cứng đờ, nhưng chỉ dưng một lát, liền nâng bước rời đi.
Triệu Húc nhìn bóng lưng nàng chằm chằm, bóp nát ngọc bội trong tay.
...!
Như ý nguyện?
Cái gì gọi là như ý nguyện?
Chớp mắt Vân Trân xoay người, trên gương mặt đã không thể duy trì sự bình tĩnh.
Chẳng lẽ hắn cho rằng Xuân Nha đang gánh tội thay nàng sao? Hay là vô tội chịu liên lụy?
Ha...!
Khóe miệng nàng cong lên ý cười châm chọc.
Gánh tội thay?
Cho dù hiện tại chính miệng nàng nói với Triệu Húc, nói Xuân Nha căn bản không hề vô tội, trong ấm trà trong phòng hắn quả thật bị người ta bỏ thuốc thôi tình, mà kẻ bỏ thuốc chính là Xuân Nha...!
Xuân Nha sớm đã có kế hoạch bỏ thuốc để trèo lên giường.
Trước đây, vương phi đưa tới bốn nha hoàn, Xuân Nhụy ngay cùng năm hạ độc muốn giết mẫu tử tô trắc phi ở đêm trừ tịch.
Còn lại ba nha hoàn...!Tuy rằng bọn họ ở sơn trang đã sắp sáu năm, nhưng đến nay, Tô trắc phi chưa từng có ý trọng dụng họ.
Vân Trân biết, bọn họ cũng rõ ràng, đó là vì Tô trắc phi không yên tâm.
Không ai dám bảo đảm trong ba người bọn họ liệu có xuất hiện một "Xuân Nhụy" hay không!
Nha hoàn Xuân Nha này có vài phần tư sắc.
Lúc vừa tới, Xuân Nha còn tìm mọi cách muốn trở về kinh thành, tạo dựng tiền đồ cho mình, đầu tiên là lấy lòng Mặc Nhiễm tới đây phụ trách việc sửa chữ, sau đó lấy lòng gia nô của vương phủ mỗi tháng tới đây đưa thư cho Tô trắc phi.
Nhưng trước sau đều không thể được như ý nguyện.
Mắt thấy, dung nhan xinh đẹp nhất từng ngay trôi qua...!
Xuân Nha sao có thể không vội?
Nếu không thể quay về, vậy nàng ta chỉ có thể đặt mục tiêu lên người Triệu Húc.
...!
Vân Trân đoán Xuân Nha hẳn đã nghĩ tới hậu quả khi thất bại.
Chỉ là mỗi người thời điểm làm chuyện xấu, trong lòng đều ôm may mắn.
Nếu thành công thì sao?
Dù cho thất bại, với tính cách của Triệu Húc, hắn cũng sẽ không trừng phạt nghiêm khắc.
Chỉ là Xuân Nha hoàn toàn không ngờ, kế hoạch này đúng lúc đụng trúng Tô trắc phi, trời xui đất khiến còn cứu lại kế hoạch của Tô trắc phi...!
Đáng tiếc, mục đích của Tô trắc phi là muốn phá hoại quan hệ giữa Vân Trân và Triệu Húc, chứ không phải hủy diệt "vũ khí" bà ta nuôi mấy năm nay.
Vì vậy đến cuối cùng, người bị hi sinh chỉ có thể là Xuân Nha.
Chỉ có Xuân Nha hi sinh, mới có thể khiến Triệu Húc càng tin Vân Trân "ngoan độc", tin nàng vì tự bảo vệ mình mà giá họa tội danh "bỏ thuốc" cho Xuân Nha.
Hiển nhiên, hiện tại Tô trắc phi đã đạt được mục đích.
Triệu Húc thật sự đã thất vọng về nàng.
Cho dù nàng nói gì, hắn đều sẽ không tin nữa.
Dù sao, tất cả đều do Triệu Húc tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, cũng chính miệng nàng đã thừa nhận.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Trân từ tự giễu biến thành cười khổ.
Tự làm bậy, không thể sống.
...!
Sau hôm Xuân Nha bị tiễn đi, Triệu Húc liền kêu Nguyên Bảo thu dọn hành lý, chuẩn bị khởi hành về núi Xích Phong.
Về tin tức hắn rời đi, Vân Trân nghe được từ chỗ Quả Nhi.
"Ngươi nói thiếu gia nghĩ thế nào vậy? Không phải Tôn đại phu đã nói ngài ấy phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng sao? Sao lại đột nhiên muốn đi chứ?" Quả Nhi hỏi nàng.
Khi ấy Vân Trân đang nhào bột trong bếp, nghe vậy liền cứng đờ, xoay người đi rửa tay.
"Quả Nhi, ngươi giúp ta một lát, ta ra ngoài một chút." Dứt lời, nàng vội vàng bỏ đi..