Đả thương địch thủ ba trăm, tự tổn hại mình một ngàn.
Tô trắc phi phất tay áo rời đi.
Bích Diên nhìn nàng một cách phức tạp, cũng vội đi theo.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Trân.
Không biết qua lâu, nàng mới buông lỏng bàn tay nắm chặt, đè đầu gối, chậm rãi bò dậy.
Chỉ là, vừa đứng dậy một nửa, dưới chân lại mềm nhũn, muốn ngã xuống.
Đúng lúc này, phía sau một bàn tay vươn tới đỡ lấy nàng.
Vân Trân cứng đờ.
"Đa tạ huynh...!Ngụy đại ca..." Vân Trân rụt tay về, chậm rãi quay đầu, nhìn gương mặt lo lắng của Ngụy Thư Tĩnh.
"Trân Nhi..."
"Xin lỗi.
Hôm qua, ta không nên rời khỏi."
Sáng sớm hôm qua, Tô trắc phi tìm y, bảo y đưa phong thư đến cửa hàng của Tô gia ở quận Xích Thủy.
Tô trắc phi nói, phong thư kia gửi cho sư phụ y, nội dung bên trong vô cùng quan trọng, cần y tự đi một chuyến.
Ngụy Thư Tĩnh không nghĩ nhiều, mang theo thư, ra roi thúc ngựa rời khỏi sơn trang.
Giao thư xong, y lại suốt đêm gấp gáp trở về, sáng nay mới đến.
Y vốn định tới báo cáo với Tô trắc phi trước, sau đó đi tìm Vân Trân, kết quả không ngờ lại ở ngoài cửa chứng kiến một màn này.
Nghĩ đến lời Vân Trân nói, trái tim Ngụy Thư Tĩnh đau thắt.
"Không liên quan tới huynh, huynh không cần xin lỗi.
Ngược lại, muội còn phải xinh lỗi huynh, xin lỗi vì kéo huynh liên lụy vào."
Ai cũng không ngờ Tô trắc phi sẽ dùng một chiêu như vậy ly gián tình cảm giữa nàng và Triệu Húc, cũng không ai biết Tô trắc phi bảo Ngụy Thư Tĩnh đi truyền tin chính vì đuổi y đi.
Cho dù hôm nay Ngụy Thư Tĩnh không rời khỏi sơn trang, Tô trắc phi cũng sẽ tìm lý do khác.
Đến cuối cùng vẫn như vậy.
Chỉ là giữa nàng và Triệu Húc...!Sợ rằng đã không còn đường cứu vãn.
...!
Chuyện đêm đó, không ai truyền ra ngoài.
Có điều Xuân Nha bị nhốt lại.
Nghe nói ả ta bỏ thuốc trong trà của Triệu Húc, muốn mượn việc này lên làm di nương.
Tô trắc phi hạ lệnh, ai cũng không dám thảo luận, có điều lén lút, mọi người đều nói rất khó nghe, cái gì cũng có.
Chỉ là từ đầu tới cuối, trong những câu chuyện đều không nghe nhắc tới cái tên Trân Nhi.
Xuân Nha bị nhốt tới ngày thứ ba, có mẹ mìn từ quận Xích Thủy tới, mang Xuân Nha đi.
Phàm là nha hoàn bị mẹ mìn đưa đi, ai cũng không có kết cục tốt.
"Nghe nói Xuân Nha sẽ bị bán vào kỹ viện."
"Suỵt, đừng nói ra, thật mất mặt!"
"Ả mà sợ mất mặt? Chuyện bỏ thuốc để trèo lên giường cũng làm được, ả còn sợ mất mặt? Thật nực cười!"
"Đúng thế đúng thế.
Ta nói mà, ả đáng đời! Ai bảo ả không biết xấu hổ, không rõ thân phận, kẻ có xuất thân như vậy còn muốn làm thiếp thất cho thiếu gia sao? Đáng bị bán!"
...!
Có lẽ Tô trắc phi vì muốn "răn đe cảnh cáo", thời điểm Xuân Nhi bị mẹ mìn đưa đi, cố ý bảo hạ nhân sơn trang tới xem.
Vân Trân nghe tiếng xung quanh nghị luận, dần trở nên chết lặng.
"Trân Nhi, Trân Nhi ngươi giúp ta đi! Ngươi cầu xin nương nương đi...!Chuyện ngay đó, ngươi cũng..." Ai ngờ, thời điểm Xuân Nha bị bắt lên xe ngựa, đột nhiên xoay người, bổ nhào tới trước mặt Vân Trân, ôm lấy chân nàng kêu lớn.
"Gào cái gì? Gào cái gì hả? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất làm như vậy!" Mẹ mìn chạy tới, chỉ huy đại hán phía sau kéo Xuân Nha lên xe ngựa.
Đốc đốc đốc...!
Xe ngựa xa dần.
Tiếng bàn luận xung quanh cũng nhỏ lại.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Vân Trân.
Có điều, Vân Trân không hề có bất cứ phản ứng gì, xoay người đi vào sơn trang.
Mới đi được hai bước, nàng liền nhìn thấy Triệu Húc đứng cách đó không xa..