Từ đầu đến cuối, Khương Kiến Công và Phương Tuệ đều mang vẻ khinh bỉ cả nhà cậu Trần! trong khi nói chuyện còn nói bóng nói gió mỉa mai người khác.
Cũng may hôm nay tâm trạng của cả nhà cậu Trần rất tốt, hơn nữa còn nể mặt Diệp Lâm nên không so đo với bọn họ.
Mắt thấy đã đến mười hai giờ nhưng Diêu Hướng Hằng còn chưa tới.
"Diệp Lâm, rốt cuộc cậu hẹn giám đốc Hằng chưa?" Phương Tuệ không nhịn được cả giận nói.
Diệp Lâm: “Hẹn rồi! Ông ta cũng bảo sẽ đến mà."
Phương Tuệ trợn mắt: “Cậu đừng làm hư chuyện đấy! Nếu như chuyện hôm nay không giải quyết được thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Mãi cho đến mười hai giờ rưỡi, đột nhiên cửa phòng mới được người nào đó đá văng ra.
Kế đó, Diêu Hướng Hằng mặc âu phục giày da nghênh ngang đi vào.
"Con mẹ nó, mời ông đây ăn cơm mà còn không biết đi nghênh đón một chút nữa, không có thành ý như vậy thì còn gọi là mời khách sao?”
Diêu Hướng Hằng vừa tiến vào cửa đã lập tức mở miệng mắng to.
Khương Kiến Côngvội vàng đứng lên: "Giám đốc Hằng, thật ngại quá, là do chúng tôi sơ sót, ông rộng lượng đừng trách móc chúng tôi.


Xin mời, mời ông vào đây ngồi.”
Phương Tuệ cũng nở nụ cười nịnh nọt: “Giám đốc Hằng, nếu có chỗ nào đắc tội thì xin ông bỏ qua cho.

Đều là do thằng nhóc Diệp Lâm này làm việc không tốt, trở về chúng tôi sẽ mắng cậu ta."
"Con mẹ nó, làm việc không tốt thì đừng làm nữa." Diêu Hướng Hằng hùng hổ nói: “Trở về mắng cậu ta hả? Ông đang đứng ở đây rồi, trở về, trở về cái mẹ gì chứ?”
Sắc mặt Phương Tuệ lúng túng, căm hận nhìn Diệp Lâm rồi nói: “Diệp Lâm, còn không mau lăn đến đây nói xin lỗi với giám đốc Hằng đi."
Diêu Hướng Hằng cười ha ha thật lớn: “Lăn thì không cần đâu! Chỉ cần quỳ ở đó rồi bò qua đây là được.”
Sắc mặt Khương Ngọc Hạ hơi thay đổi, vừa mới tính nói chuyện thì lúc này, đột nhiên Cậu Trần đang ngồi bên trong cùng lại mở miệng: “Giám đốc Hằng, đều là người mình cả mà! Nếu không thì nể mặt tôi, ăn cơm trước đi."
Diêu Hướng Hằng ngẩng đầu lên mắng: “Con mẹ nó ông đây phải nể mặt mày sao, con mẹ nó..."
Giọng nói ông ta lập tức dừng lại, Diêu Hướng Hằng trợn mắt hốc mồm nhìn Cậu Trần, cả người giống như đột nhiên bị rút hết hồn phách, hoàn toàn đứng hình.
Phương Tuệ kinh ngạc nói: "Cậu Trần! Cậu biết giám đốc Diêu sao?""Từng có duyên gặp qua mấy lân!" Cậu Diệp cười nhạt: "Giám đốc Hằng, có phải vậy không?"
Trong nháy mặt sắc mặt Diệu Hướng Hằng đỏ bừng lên, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
"Triệu...Triệu...Triệu..." Diêu Hướng Hằng run run không nói thành lời
"Được rồi! KHông nói thừa thải nữa."
"Ngồi đi!" Cậu Trần bình tĩnh nói: Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi! Chúng ta ăn cơm trước nhé."
Cả người Diêu Hướng Hằng run rẩy không dám nói lời nào, đàng hoàng ngồi xuống ghế.
Thế nhưng bây giờ ông ta thấp thỏm ngồi không yên! Chuẩn bị đứng lên bất kỳ lúc nào
Khương Kiến Công Phương Tuệ không nhìn ra Diêu Hướng Hằng hoảng sợ, Phương Tuệ vội vàng cầm lấy menu: "Diêu quản lý, ngài nhìn một chút menu."
Diêu Hướng Hằng run rẩy nói: "Ta.


.

.

Ta không nhìn, cho.

.

.

Cho Triệu.

.


."
Triệu công tử nói thẳng: "Diêu quản lý, ngươi xem đi."
Diêu Hướng Hằng lúc này mới run rẩy cầm lấy menu, đầu ngón tay ở phía trên điểm mấy lần: "Cái này...Mấy cái này..."
Phương Tuệ mờ mịt nhìn...!Thấp giọng nhắc nhở: "Giám đốc Diêu! Đây là số điện thoại đặt thức ăn! Không phải món ăn đâu..."
“Có… phải không?” Diêu Hướng Hằng run rẩy không ngừng, chỉ đại qua vài món.
Phương Tuệ tự hỏi Diêu Hướng Hằng xảy ra chuyện gì, cầm thực đơn lên, gọi thêm vài món.
Khi thức ăn đến, sự run rẩy của Diêu Hướng Hằng hơi ngưng laij! Thế nhưng trong lòng ông ta vẫn vô cùng kinh hoảng.
Bởi vì Triệu thiếu vẫn luôn xưng hô anh em với Diệp Lâm, gọi Khương Ngọc Hạ là em dâu! Thậm chí ngay cả mẹ của Triệu thiếu là Triệu phu nhân cũng nhìn Diệp Lâm như nhìn con trai mình vậy.
Triệu thiếu quản lý mạch sống của tất cả các ngân hàng trong thành phố Quảng Dương, chỉ cần một câu nói đã có thế quyết định sống chết của một chủ tịch ngân hàng bọn họ! Làm sao lại quen biết với cái tên phế vật Diệp Lâm này chứ..