"A!" La Lượng không còn kiên nhẫn nữa, hung hăng tát cho Trần Ngưng Tâm một phát: "Có mặt mà không biết xấu hổ, đàn bà các cô có phải đều hèn hạ, ti tiện như thế không, bố mày hầu hạ các người các người còn không vui, tôi thấy cô và cô An Dao kia cũng chẳng có gì khác nhau, đều là đồ đê tiện. Cô ấy không cho động vào, cô cũng không cho tôi động vào, hôm nay bố mày nhất định phải xử lí mày mới được..."

Đáng sợ, thực sự đáng sợ, Trần Ngưng Tâm từ trước đến giờ chưa từng sợ hãi đến như vậy, kể cả là có rắn độc ở trước mặt thì cô cũng không khϊế͙p͙ sợ đến như vậy.

Bởi vì cô biết anh muốn thân xác của cô, nhưng tên La Lượng này, hắn không phải, dường như trong mắt hắn phụ nữ chỉ như một thứ đồ vật, hắn có được Trần Ngưng Tâm cũng chỉ là để thỏa mãn cho cái ɖu͙ƈ vọng biến thái của hắn mà thôi.

Trong tình hình nguy cấp, Trầm Ngưng Tâm hô to tên của Bàng Phi, đột nhiên La Lượng sững người ra vẻ nghiêm nghị: "Cô vừa mới gọi tên ai cơ?"

"Bàng Phi, tôi gọi tên Bàng Phi." Trần Ngưng Tâm thở gấp, hai tay cô dường như sắp mất đi cảm giác.

La Lượng bóp cổ cô: "Cô rất thân thiết với Bàng Phi sao?"

Trần Ngưng Tâm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm trong lòng: Anh Bàng, xin lỗi anh, tôi chỉ có thể lợi dụng anh một lần nữa.

"Đúng vậy, rất thân, anh ấy thường xuyên đến tìm tôi."

Ánh mắt La Lượng bỗng nhiên lóe sáng lên, đột nhiên, anh cười thật lớn "ha ha", nước mắt cũng nhanh chóng bắn ra ngoài.

"Rất tốt, tốt quá rồi, đã nhớ kĩ lời cô vừa nói, tôi muốn cô nói lại lần nữa trước mặt một người phụ nữ khác." La Lượng nói với vẻ cảnh cáo.

Trầm Ngưng Tâm liên tục gật đầu, lúc này, cô chỉ cầu mong cho La Lượng hãy nhanh chóng rời khỏi đây, còn những chuyện sau đó sẽ từ từ rồi bàn bạc với Bàng Phi.

La Lượng muốn đưa An Dao đến đây ngay bây giờ để nghe Trầm Ngưng Tâm để nghe tin sốc của Bàng Phi, Trần Ngưng Tâm vội vàng gọi điện thoại cho Bàng Phi: "Anh Bàng...tôi...tôi rất xin lỗi anh, tôi lại vừa lợi dụng anh rồi."

"Độc Xà lại đến làm phiền cô sao?" Bàng Phi đã quen lắm rồi, muốn giận cũng chẳng giận nổi.

Trầm Ngưng Tâm lắc đầu nói: "Không, không phải là Độc Xà, là La Lượng. Không hiểu vì sao hôm nay hắn ta lại như vậy, đột nhiên hắn cứ quanh quẩn ở chỗ tôi, còn muốn tôi...bây giờ tôi thực sự không biết phải làm cách nào, chỉ có thể mượn anh làm bia đỡ đạn."

Đã có được An Dao mà vẫn còn chưa biết đủ, lại còn đi uống rượu, La Lượng, anh thật sự đúng là đồ súc vật."

Trần Ngưng Tâm tiếp tục nói: "Bây giờ hắn ta sẽ đi tìm An Dao, muốn tôi nói với cô ấy chuyện anh thường xuyên đến đây, tôi phải làm thế nào bây giờ?"

"Cứ có gì thì nói nấy, cứ nói thật đi." Bàng Phi cây ngay không sợ chết đứng, mặt đối mặt, muốn đến thì cứ đến.

"Anh Bàng, anh không hiểu phụ nữ rồi, cứ cho là tôi có nói thật đi chăng nữa, thì vợ anh chắc chắn cũng vẫn sẽ hiểu lầm, tôi thấy là anh nên giải thích rõ ràng cho cô ấy trước đã."

"Không cần đâu, cô ấy thích như thế nào thì thế."

Bàng Phi cúp điện thoại.

Hiểu lầm cũng vậy, li hôn cũng vậy, anh chấp nhận hết.

Giải thích, ai thích giải thích thì đi mà giải thích.

Mấy ngày nay rồi, vừa mới tan làm, anh đều đến chỗ của Lâm Tĩnh Chi, hai người lả lướt lả lướt, đến cả lúc ăn cơm cũng ôm Lâm Tĩnh Chi, chỉ có ở đây, Bàng Phi mới cảm thấy mình là một người đàn ông đích thực, một người đàn ông đã có gia đình.

Từ trước đến nay, Lâm Tĩnh Chi chưa từng hỏi anh về chuyện giữa anh và An Dao, cô ta khôn khéo như một con mèo nhỏ kêu meo meo, có lục lại nhẹ nhàng hiền thục giống như con thỏ con màu trắng, đến lúc lên giường, lại điên cuồng giống như một con chó sói hoang...

Lâm Tĩnh Chi rất khôn khéo, xảo quyệt, biến hóa linh hoạt nên rất dễ dàng có thể khiêu gợi được ɖu͙ƈ vọng trong Bàng Phi, ngày qua ngày riết như vậy, quả là khiến người ta đã mắc vào rồi thì khó mà thoát ra được.

Bên ngoài có bao nhiêu kẻ lừa lọc gian dối, thị phi, xô bồ, thực sự mệt mỏi, nơi này vẫn là thoải mái nhất!

"Nhanh đi tắm rửa đi, người nhớp nháp rồi." Lâm Tĩnh Chi đẩy mạnh anh một chút, anh giống như con chó trần chuồng tỏ vẻ không bằng long, nũng nịu trong lòng của Lâm Tĩnh Chi, là một người đàn ông mét tám mấy nhưng vẫn làm nũng: "Ứ ừ, không muốn đứng dậy đâu."

"Không tắm rửa cậu không khó chịu à?"

"Hay là đôi uyên ương chúng ta tắm cùng nhau không?" Bàng Phi rất phấn khích: "Nhân tiện..."

"Chán chết, cậu đã làm bốn lần rồi, không mệt à, nhưng tôi thì mệt rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Sinh lực của tôi rất mạnh, chị xem này!" Dứt lời, anh cứ thế ôm Lâm Tĩnh Chi đang ngồi và đưa thẳng vào cửa buồng tắm, chiếc điện thoại vang lên.

Bàng Phi không muốn nghe máy, Lâm Tĩnh Chi đập nhẹ vào người anh: "Đi nghe điện thoại đi, nhất định là Bàng Yến tìm cậu đó."

Bàng Phi bất đắc dĩ để Lâm Tĩnh Chi vào trong buồng tắm: "Vậy chị tắm trước nhé, chút nữa tôi sẽ quay lại."

Là An Lộ gọi điện thoại đến, những ngày gần đây An Lộ gọi cho anh không ít nhưng anh đều không nghe máy, lần này lại gọi đi gọi lại, chắc là đã có chuyện gì rồi.

"Anh rể, anh rể, anh mau về đi." An Dao gào thét trong điện thoại.

Bàng Phi tưởng rằng cô đang lừa anh: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ba… Ba quay về, toàn thân đầy máu, thật đáng sợ..."

An Kiến Sơn!

"Anh rể, anh mau về nhà đi, em đang rất sợ hãi, không biết phải làm gì bây giờ, ba chảy rất nhiều rất nhiều máu, cảm giác như sắp qua đời rồi, hu hu hu..."

Thân phận của An Kiến Sơn giống như người nằm vùng, là nhân tài của đất nước, Bàng Phi không thể thấy chết mà không cứu được.

Đừng nói là An Kiến Sơn, chỉ cần là người của nhà họ An, cho dù là thím Trương xảy ra chuyện, Bàng Phi cũng đều sẽ ra tay giúp đỡ.

Chỉ là khoảnh khắc đẹp như thế này đã bị phá vỡ, thật là đáng tiếc.

Đến trước buồng tắm, Bàng Phi đột nhiên thay quần áo: "Tôi về nhà họ An một chuyến, tối nay, có thể sẽ không quay lại, chị nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Lâm Tĩnh Chi rất hiểu chuyện: "Vậy thì cậu mau trở về đi, đi đường cẩn thận nhé!"

Thực ra, Bàng Phi có hơi luyến tiếc: "Nào, hôn một cái."

Lâm Tĩnh Chi rướn đầu lên, hôn Bàng Phi một cái.

Về đến nhà họ An, đã hơn mười một giờ, tất cả phụ nữ của nhà họ An đều chưa đi ngủ, người nào người nấy đều có vẻ rất mỏi mệt, hốc mắt thâm tím lên.

Bàng Phi đi vào phòng ngủ của Tào Tú Nga trước để thăm An Kiến Sơn, An Lộ đã nói quá lên rồi, chỉ là vết thương cũ tái phát chảy máu dẫn đến hôn mê thôi, không có gì quá đáng ngại.

Nhưng cũng có thể hiểu được, rút cuộc thì con gái nhà người ta cũng chưa từng gặp trường hợp như thế, khó tránh khỏi hoảng sợ.

"Ba không sao, ngủ một giấc và nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi."

Bàng Phi đứng, nhìn thấy những người phụ nữ khóc thút tha thút thít, không muốn ở lại nữa, xoay người đi lên lầu.

An Lộ đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, khóc sướt mướt: "Anh rể, anh đừng đi, nhà họ An không thể không có ai được. Những ngày nay không có anh ở đây, cảnh tượng trong nhà rất nặng nề, đến một chút không khí cũng không có, hu hu hu ..."

Câu nói của An Lộ đã khiến Bàng Phi mủi lòng, từ trước đến nay con bé đó nói năng chua ngoa như đậu phụ, cũng là do cô thay đổi thái độ với Bàng Phi trước, cũng là cô nói chuyện với Bàng Phi, hoàn toàn đã khiến anh phải đối xử tốt với nhà họ An.

"An Lộ, em không hiểu chuyện người lớn, hãy tập trung mà học đi." Bàng Phi không muốn khiến cho cô phải lo lắng, đau lòng.

An Lộ cứ ôm lấy cánh tay của anh dù thế nào cũng không chịu buông: "Em hiểu, cái gì em cũng hiểu hết, anh mới là anh rể của em, tên La Lượng đó căn bản chẳng xứng làm anh rể của em chút nào. Ai thích thì cứ đi cùng anh ta, dù sao thì em cũng sẽ kiên quyết không để anh ta bước qua cánh cửa nhà họ An đâu."

"Nếu anh ta dám xông vào, em sẽ ngay lập tức mua bẫy giấu ở cửa, cắn chết anh ta luôn!"

Tào Tú Nga kéo vạt áo của cô, bảo cô không biết trêи biết dưới: "An Lộ, mau lại đây."

"Không qua đâu, con cùng với tên đó từ nay sẽ phân rõ ranh giới. Mẹ, bây giờ mẹ hãy chọn đi, mẹ chọn ở phe bên này của chúng ta hay là ở cùng phe với tên đó."

"Con đừng làm loạn nữa được không, nhà ta bây giờ còn là một gia đình nữa không, hả?"

An Lộ quệt miệng: "Hứ" một cái: "Vẫn là tại con sao, tại sao không phải là do tên đó chứ."

"An Lộ, em còn coi anh là anh rể thì phải nghe lời anh, hãy ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi." Bàng Phi vuốt ve đầu của An Lộ, con bé kia có lúc cũng ngốc nghếch rất đáng yêu.

Cuối cùng thì An Dao cũng lên tiếng: "An Lộ, em đi về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện của chị với anh ấy, bọn chị sẽ từ từ nói chuyện, được chưa?"

"Hứ" An Lộ tỏ vẻ mặt không được thoải mái, xoay người rời đi.

"Bàng Phi, anh ngồi đi."

Bàng Phi ngồi trêи chiếc ghế xo pha đối diện, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, thôi thì sớm ngày nào hay ngày ấy.

"Sức khỏe của ba thực sự không có gì đáng lo ngại chứ?" Câu hỏi của An Dao khiến Bàng Phi có chút bối rối.

Nhưng nếu cô đã không hỏi thì anh càng không nói, anh chỉ "ờ" một cách rất hờ hững.

An Dao nhíu chặt lông mày, dường như vẫn không thả lỏng chút nào: "Anh nói xem tại sao ba lại ra nông nỗi như thế này, em xem qua rồi, có vết dao đâm, còn có vết thương giống như là do đạn bắn, ba không... không phạm tội gì đấy chứ?"

Cô vẫn không đề cập đến chuyện li hôn, Bàng Phi khó chịu: "Em đừng đoán mò, cứ chờ ba tỉnh dậy rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."

An Dao "ừ" một cái, đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi mấy ngày nay anh đã ở đâu?

"Ở nhà họ Bàng."

"Em về nhà họ Bàng tìm anh, nhưng không thấy anh." An Dao nói bâng quơ, nhưng đã vạch trần được lời nói dối của Bàng Phi một cách dễ dàng.

Mũi cô giật giật, cô ngửi ra duy nhất một mùi hương trêи người anh đó là mùi phụ nữ, trong lòng không khỏi lo lắng bất an, đứng dậy: "Là...là...anh đã đã ở chỗ của cô Trầm Ngưng Tâm kia đúng không?"

"Không phải đâu."

Bàng Phi đến một câu giải thích cũng không thèm nói.

Đột nhiên, An Dao nói với vẻ rất chân thành: "Bàng Phi, em biết chuyện của em và La Lượng là cú sốc rất lớn đối với anh, anh không thể chấp nhận được ngay, anh sẽ dễ bị kϊƈɦ động mà ảnh hưởng. Cho dù là chúng ta li hôn, em cũng hi vọng anh có thể tìm được một người phụ nữ tử tế bằng lòng ở bên anh và cùng anh sống thật tốt, người phụ nữ như Trầm Ngưng Tâm thật sự không xứng với anh."

Câu nói này của cô Bàng Phi thực sự không thể nghe lọt tai, Trầm Ngưng Tâm thì sao chứ, ít nhất là người ta chung tình không đổi thay, thà chết chứ không chịu khuất phục, còn An Dao em thì sao, chưa li hôn đã vào khách sạn với người đàn ông khác, không biết xấu hổ mà còn đi trách móc người khác?

"Anh..." An Dao tức giận, mặt đỏ bừng bừng: "Trong lòng anh, em xấu xa, khó chịu đến mức như vậy sao?"

"Không phải là trong lòng anh, mà là trong mắt anh, anh tận mắt bắt gặp em và La Lượng đi vào khách sạn với nhau, không phải đi là đi làm chuyện đó, thì còn có thể là làm gì nữa, đừng nói với anh là bọn em bàn chuyện kinh doanh, có điên anh mới tin!"

À!

An Dao đột nhiên nở một nụ cười!

Chẳng trách nào tự nhiên Bàng Phi lại không về nhà, thì ra là vì điều này!

"Nhưng em muốn nói với anh rằng, em và La Lượng không đi khách sạn với nhau. Đúng, hôm đó anh ta muốn em đi cùng hắn, nhưng nửa đường thì em đã đi rồi, bởi vì em không thể ở cùng anh ta khi chưa li hôn với anh."

"Rồi sao nữa..." Bàng Phi không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào sau khi nghe cô giải thích, có thể vào khách sạn, rõ ràng là cô muốn trao thân cho La Lượng, chỉ là chưa thành mà thôi.

Đi quá giới hạn về thể xác cũng giống với ngoại tình trong tư tưởng, thật là không thể tha thứ được, dựa vào cái gì mà cô cảm thấy là sau khi cô giải thích thì cô sẽ được hiểu, chẳng khác nào là phơi ra bản thân cô đê tiện đến mức nào, người khác mới đối tốt một chút mà đã quay lưng bỏ đi.