An Lộ vẫn luôn hoảng loạn, nói là đi gây chuyện, kết quả lại thành đánh người, cũng không biết sống chết ra sao, lỡ đâu xảy ra án mạng thì làm thế nào bây giờ? Chuyện thành ra như vậy cũng không ai dự đoán được. Dù sao thì tuổi tác vẫn còn nhỏ, một đám nữ sinh bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, mấy cô gái xông xáo đến hỗ trợ đều trốn tránh trách nhiệm, đặc biệt là người cầm cục gạch ném, cô ta nói cô ta làm vậy cũng chỉ vì vé xem concert, còn nói An Lộ phải tự chịu trách nhiệm.

“Đi đi đi, đi hết đi!” An Lộ tâm phiền ý loạn, đuổi cả đám chị em đi hết.

Người vừa đi, cô ta lại càng thêm hoảng loạn, lúc thì sợ cảnh sát tới bắt mình, lúc thì nghĩ đến tình cảnh thê thảm khi bị nhốt vào tù, nghĩ tới nghĩ lui cũng tự mình dọa mình khóc. Những lúc thế này, người có thể giúp chính mình cũng chỉ có chị gái An Dao.

“Lộ Lộ, cuối cùng là em bị sao vậy, đừng khóc, trước tiên nói đã có chuyện xảy ra?”

An Lộ càng khóc càng thảm thiết, càng khóc càng khó nói nên lời, “Chị, em… hình như em giết người rồi, em… em phải bị bắt đi tù, em sợ quá, chị, em nên làm gì bây giờ?”

An Dao kinh hãi: “Em nói cái gì? Em giết người? Em giết ai?”

“Lâm Tĩnh Chi hu hu hu…”

“Em…”

An Lộ và Lâm Tĩnh Chi không dính dáng gì với nhau, đứa nhỏ này chắc chắn là vì chuyện của cô và Bàng Phi mà đi tìm Lâm Tĩnh Chi tính sổ. Nói đến cùng cũng là đứa nhỏ này có lòng, lúc này mà trách cứ nó thì không khỏi làm nó thất vọng buồn lòng. Huống hồ, với thủ đoạn của An Lộ, chưa chắc đã thật sự giết người, phỏng chừng là gây họa nên bị dọa, cho rằng mình đã giết người.

An Dao hỏi: “Em ở đâu? Chị qua đón em.”

“Ở ngay cửa khách sạn, em không dám vào.”

An Dao cúp điện thoại, vội vã chạy xuống dưới. An Lộ ngồi xổm ở cửa khách sạn, đôi tay ôm lấy đầu gối, bả vai co rụt lại, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. An Dao ôm cô ta vào lòng an ủi:

“Không việc gì không việc gì, chắc chắn không có việc gì đâu. Bây giờ chị gọi điện cho Lâm Tĩnh Chi, hỏi thăm tình huống của cô ấy xem thế nào?”

Điện thoại gọi qua, An Dao dò hỏi vài câu, biết Lâm Tĩnh Chi cũng không có gì đáng ngại. Rốt cuộc thì chuyện này cũng do An Lộ không đúng, nhận lỗi là cần thiết: “Hôm nào tôi đưa Lộ Lộ đến nhận lỗi với chị.” Nghe nói Lâm Tĩnh Chi cũng không có việc gì, An Lộ lau nước mắt, thái độ chuyển biến trong nháy mắt:

“Thì ra là không chết, hại em khóc cả buổi. Xem ra người phụ nữ kia giả bộ, không, cô ta cố ý. Cô ta chắc chắn đã nói chuyện này cho anh rể, anh rể chắc chắn nghĩ lầm là em cố ý. Châm ngòi ly gián, đây rõ ràng là châm ngòi ly gián…”

“Lộ Lộ” An Dao thật sự cạn lời “Chuyện hôm nay em đừng quậy nữa được không, để chị tự xử lý đi.”

An Lộ nói: “Chị, chị xử lý thế nào được. Anh rể về trễ như vậy chị cũng không hỏi nguyên do, anh ấy lúc nào cũng đến chỗ hồ ly tinh kia, cảm tình của hai người tốt lên được sao? Còn không phải là em lo lắng cho hai người ư? Em còn nhớ tới một việc nữa, chị biết hôm nay em đi tìm Lâm Tĩnh Chi đã gặp ai không?”

“Ai thế?”



“Trầm Ngưng Tâm, chính là hoa khôi đầu bảng của KTV Thủy Vân Gian đó. Cô ta và Lâm Tĩnh Chi khoác tay nhau, cười nói thân thiết giống như chị em vậy. Bọn họ còn xách một giỏ rau nữa, nhìn như đang ở cùng nhau. Chị nói xem, hai con hồ ly tinh kia ở cùng nhau, anh rể em là một người đàn ông bình thường, chị lại không chịu cùng phòng với anh ấy, anh ấy chắc chắn không thể chịu được sự cám dỗ lớn như vậy đâu!”

Sắc mặt An Dao không tốt lắm, cùng phòng hay không cùng phòng không phải do cô quyết định. Hiện tại Bàng Phi giống như nghiện ở trong căn phòng nhỏ đó, không lẽ cô phải chủ động đề nghị anh dọn về? Còn nữa, trước nay cô vẫn luôn khinh thường việc dùng thân thể để trói buộc trái tim đàn ông, nhưng hôm nay nguy cơ đã đặt ở trước mắt, cô không khỏi lo lắng. cho dù cô tin tưởng Bàng Phi, cũng tin tưởng Lâm Tĩnh Chi, nhưng đối với vị Trầm Ngưng Tâm kia, cô không có chút cảm giác tin tưởng nào cả. Bàng Phi thường xuyên trở về muộn, chẳng lẽ là vì ở bên cạnh hai người phụ nữ kia?

“Chị, chị xem…” An Lộ trốn phía sau An Dao, cả người run rẩy.

Bàng Phi nổi giận đùng đùng đi tới, mặc kệ An Dao cản trở vẫn tóm lấy An Lộ kéo ra. An Lộ sợ muốn chết:

“Anh rể, anh rể anh định làm gì, anh làm đau em!”

“Bây giờ biết sợ rồi? Sợ sớm quá vậy? Dẫn người đi gây sự có phải sảng kɧօáϊ lắm không? Đánh thương người ta có phải trâu bò lắm không?” Sức lực Bàng phi lớn, An Lộ tay nhỏ chân nhỏ sao có thể là đối thủ của anh. Cô ta bị anh túm lấy cổ tay, không thể động đậy được.

An Dao cũng không đành lòng, khuyên Bàng Phi giữ bình tĩnh trước, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói. An Lộ cũng hùa theo:

“Đúng vậy, anh rể, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói được không? Anh đừng nóng nảy như vậy được không?”

Bàng Phi thực sự tức giận, nhưng dù sao thì đây cũng là em vợ mình, thực sự cũng không thể làm gì cô ta được. Ba người vào văn phòng An Dao ngồi xuống, An Lộ sợ hãi không thôi, trốn ở sau lưng An Dao không dám thò mặt ra. Từ đầu đến cuối Bàng Phi đều lạnh mặt, ánh mắt thâm thúy, nhìn không thấu được tâm tư anh.

An Dao chủ động nhận sai: “Chuyện này là sai lầm của Lộ Lộ, tôi cũng đã liên hệ với Tĩnh Chi. Khi về, tôi sẽ đưa Lộ Lộ đến nhận lỗi với cô ấy, cũng sẽ đảm bảo về sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.”

Bàng Phi đến đây cũng không phải tìm Am Lộ hưng sư vấn tội, chỉ muốn cảnh cáo cô ta, khiến cô ta về sau không dám làm chuyện xằng bậy nữa. Sự tình hôm nay phải nói là vạn hạnh, nếu lỡ cục đá kia ném trúng huyệt thái dương, chuyện sẽ không chỉ dừng lại tại đây. Đứa nhỏ An Lộ này quá tùy hứng làm bậy, đúng là quên dạy dỗ thật nghiêm, hiện giờ An Dao chủ động ra mặt nhận sai, cũng tình nguyện dạy bảo lại An Lộ, anh tự nhiên cũng không truy hỏi nữa. Dù sao cũng là người một nhà, cũng không nên làm gì quá khó coi. An Dao đẩy An Lộ từ phía sau lưng ra, bắt cô ta phải tự mình bảo đảm với Bàng Phi.

An Lộ thề thốt: “Em bảo đảm, sau này sẽ không làm phiền Lâm Tĩnh Chi nữa, nhưng tiền đề là hai người phụ nữ kia không được dụ dỗ anh nữa!”

Nói xong, nhanh nhớ chớp lại trốn sau lưng An Dao.

Bàng Phi thật sự cạn lời, nhưng ngẫm lại, những lời này thốt ra từ miệng cô nhóc này cũng coi như hợp với tính cô.

Nói đến nói đi đều là vì hiểu lầm mà nên chuyện, một khi đã vậy, anh cũng nói chuyện rõ ràng: “Sự việc giữa anh và Tĩnh Chi không phải như em nghĩ. Cô ấy không có gì sai.”

Lời này làm cho An Dao ít nhiều không thoải mái. Ý tứ của Bàng Phi là không phải do Lâm Tĩnh Chi sai, vậy là do An Dao cô sai sao? Tự chính cô hiểu rõ việc này là một chuyện, do Bàng Phi nói ra lại là một chuyện khác. Sắc mặt cô không tốt lắm, cũng không muốn tranh chấp thêm với Bàng Phi, mâu thuẫn giữa hai người cũng đủ sâu rồi, cô không muốn lại gây thêm chuyện phiền toái.

Bàng Phi đứng dậy phải đi, ngồi ở đây không nói lờ nào cũng quá ngại ngùng, chi bằng rời đi. An lộ ở sau lưng đẩy An Dao, ý bảo cô mau chóng giữ Bàng Phi ở lại. Trong lòng An Dao cũng rất muốn Bàng Phi ở lại, nhưng lại vì thể diện mà lời tới bên môi mấy lần cũng không thốt ra khỏi miệng được.

An Lộ hận sắt không thành thép: “Chị, thật là tức chết em mà! Vì sao vừa rồi chị không giữ anh rể ở lại?”



“Chị…” An Dao không thể biện giải, cái thứ thể diện này có đôi khi cũng không thật sự quan trọng, đặc biệt là khi biết rõ trước đây mình sai rồi, bây giờ cô chủ động thừa nhận sai lầm của mình, chủ động đề nghị Bàng Phi dọn về một phòng, khó đến vậy sao?

“Chị xem anh rể đi dứt khoát như vậy, một chút cảm giác lưu luyến cũng không có. Cứ tiếp tục như thế nữa, anh chị coi như xong đời. Tuy không ly hôn nhưng thế này so với ly hôn thì có gì khác nhau đâu? Chị, em đã biết vì sao anh rể không còn thích chị như xưa nữa. Chị nhì chị xem, đã không dịu dàng lại không biết chăm sóc, còn không cùng phòng với anh rể. Chị nhìn Lâm Tĩnh Chi và Trầm Ngưng Tâm kia đi, một người thấu hiểu tâm ý dịu dàng lương thiện, một người quyến rũ mê hoặc vóc dáng lại đẹp, nếu em là đàn ông, em chắc chắn cũng chọn bọn họ.”

“Em nói đủ chưa?” An Dao vốn đang phiền lòng, bị An Lộ chế nhạo một hồi, lại càng thêm phiền.

An Lộ còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị An Dao kiếm cớ bận việc mà đuổi ra ngoài: “Ngoan ngoãn về nhà ngồi đi, không được đi lung tung. Sau khi tan tầm chị sẽ về đón em, chúng ta đến nhận lỗi với Lâm Tĩnh Chi.”

An Lộ là điển hình của việc vừa liền sẹo đã quên đau, nỗi sợ hãi do ban nãy hiểu lầm chuyện giết người giờ đã bay hết sạch, trêи miệng vẫn tiếp tục có lý không tha như cũ. An Dao không có tâm trạng đâu mà để ý đến cô ta, hiện giờ Lâm Tĩnh Chi đã từ chức, rất nhiều công việc trong nhà hàng chồng chất lên đầu cô, mỗi ngày đều có rất nhiều việc không thể xử lý xong hết. Cô còn phải vội vàng lên kế hoạch kéo tài nguyên đầu tư cho nhà hàng, gần đây cạnh tranh rất khốc liệt, vô cùng gian nan. Công việc không ổn thỏa, sự tình trong nhà cũng không dàn xếp tốt được, có đôi khi cô nghĩ rằng mình quả là kẻ thất bại.

Tan tầm, An Dao về nhà đón An Lộ, sau đó đi siêu thị mua một ít đồ bổ này kia, đưa An Lộ đến gặp Lâm Tĩnh Chi nhận lỗi. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt không trang điểm phấn son nhưng vẫn khuynh thành tuyệt sắc như xưa của Trầm Ngưng Tâm. Cô mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề hoa, xinh đẹp nhưng cũng không thiếu hơi thở cuộc sống. An Lộ đã từng gặp không ít người đẹp nhưng cũng thấy kinh ngạc trước nhan sắc của Trầm Ngưng Tâm.

“Chủ tịch An?” Trầm Ngưng Tâm nhìn An Dao đứng sau An Lộ, vẻ mặt phức tạp, không biết có nên để hia chị em họ vào nhà hay không.

Lâm Tĩnh Chi nghe tiếng mà ra, thấy An Dao đến, mười phần nhiệt tình:

“Chủ tịch An, sao cô lại đứng đó, mau vào nhà đi.”

Đương sự cũng lên tiếng rồi, Trầm Ngưng Tâm không có lý do gì mà ngăn người ngoài cửa. Lâm Tĩnh Chi nhiệt tình tiếp khách, tự mình rót nước mời. An Dao nói cô không cần khách khí như thế.

“Hôm nay tôi đưa Lộ Lộ đến xin lỗi chị, đứa nhỏ này trời sinh đã lỗ mãng, không nên động thủ đánh người. Lộ Lộ, mau xin lỗi chị Tĩnh Chi đi.”

An Lộ tâm không cam tình không nguyện mà đứng dậy: “Rất xin lỗi!”

Lời nói ra nào có chút thành khẩn xin lỗi nào, nhưng Lâm Tĩnh Chi cũng không thèm để ý, An Dao có thể tự mình đưa An Lộ đến xin lỗi, đối với cô đó đã là chuyện ngoài ý muốn rồi.

“Không quan trọng, chỉ trầy xước chút thôi, còn làm phiền cô phải đích thân đến đây, thật ngại quá!” Lâm Tĩnh Chi từ trước đến nay đều như thế, đến cả An Dao cũng thích tính cách của cô, huống chi là Bàng Phi vẫn luôn chịu ấm ức ở nhà họ An.

Đưa quà tặng cho Lâm Tĩnh Chi xong, cô nhất thời không biết nói chuyện gì, không khí có chút xấu hổ. Lâm Tĩnh Chi lại là người đứng ra phá vỡ cục diện ngại ngùng:

“Giám đốc An, tôi vừa đi, nhà hàng chắc sẽ rất bận. Một mình cô có thể lo liệu hết được không?”