"Có một số việc con không hiểu được đâu, chuyện này con phải nghe theo ba, không thể ly hôn được." Chuyện liên quan đến bí mật quân sự, An Kiến Sơn không thể nói với cô.
Tào Tú Nga chỉ là một người phụ nữ nội trợ bình thường, bà không thể hiểu được những chuyện này, tuy bà biết Bàng Phi là người tốt, chắc chắn anh sẽ không làm ra những chuyện này.
Những suy đoán trước đây là một chuyện, hiện giờ chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
Việc ly hôn này bà ủng hộ!
Vô cùng ủng hộ.
"Ly hôn, nhất định phải ly hôn, tôi không thể trơ mắt nhìn con gái mình chịu ấm ức như vậy được."
Từ đầu đến cuối Tào Tú Nga đều đứng về phía An Dao.
An Lộ rất khó xử, thật ra trong lòng cô ta vẫn không muốn An Dao và Bàng Phi ly hôn, chuyện lần này Bàng Phi làm, thật sự không ai có thể hiểu nổi.
Nhưng người trong cuộc chưa có quyết định cuối cùng cô ta cũng không tiện đưa ra ý kiến của mình, việc này cứ để cho ba mẹ An Dao và bản thân cô ấy xử lý đi.
Dù sao cô ta chỉ là một học sinh, không nên xen vào chuyện này vẫn tốt hơn.
"Tú Nga, bà có thể bớt nói vài câu được không?" An Kiến Sơn vô cùng buồn bực, ông cho rằng đợi khoảng thời gian này trôi qua, ông và An Lộ cố gắng khuyên nhủ sẽ khiến quan hệ giữa hai người tốt hơn một chút, không ngờ bây giờ hoàn toàn ngược lại càng ngày càng kém đi, chuyện ly hôn này nếu nói quá nhiều lần cho dù là vợ chồng yêu thương thắm thiết cũng khiến tình cảm bị tổn thương, huống chi tình cảm giữa An Dao và Bàng Phi luôn không được tốt như vậy.
Tào Tú Nga lo cho con gái mình, ông có thể hiểu được cho nên ông không muốn cãi nhau, ông chỉ muốn Tào Tú Nga tạm thời yên tĩnh một lát để ông tâm sự cẩn thận với An Dao.
"Được rồi, được rồi, ông nói chuyện đi!"
Hai ba con mặt đối mặt với nhau vài phút đồng hồ rồi, An Dao vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, cho nên An Kiến Sơn đành phải mở miệng trước.
"An Dao, con biết vì sao ba kiên trì phản đối chuyện con ly hôn với Bàng Phi không?"
Biết An Dao sẽ không trả lời, An Kiến Sơn lập tức tự mình trả lời câu hỏi ấy: "Bởi vì nếu như con ly hôn với Bàng Phi, rất có thể cả nhà họ An chúng ta sẽ xảy ra biến cố."
An Dao không hiểu được lời này, cuộc hôn nhân giữa cô và Bàng Phi có khoa trương như vậy sao?
Cuối cùng An Dao cũng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt cô sưng đỏ của cô, An Kiến Sơn cũng thấy đau lòng.
An Kiến Sơn đau lòng, nhưng cũng không biết phải làm sao: "Có rất nhiều chuyện ba không thể nào nói cho các con biết, bởi vì nó liên quan đến rất nhiều thứ khác, nhưng có một điều ba có thể khẳng định, thân phận của Bàng Phi thật sự không đơn giản, ngay cả lần xuất ngũ này, cũng không phải xuất ngũ bình thường."
"Ba, ba có ý gì?" Đối với chuyện về binh lính quân sự An Dao hoàn toàn không hiểu, cuộc sống của cô chỉ gói gọn trong cái vòng luẩn quẩn về những thứ cô quan tâm mà thôi.
"Ý của ba là, khi Bàng Phi nhập ngũ chắc chắn không phải binh lính bình thường, ngay cả Nữu Thành Tích cũng phải nể mặt cậu ta vài phần, nói không chừng, rất có thể cậu ta là người trong Chính quân khu."
"Chính quân khu? Là Chính quân khu ở thủ đô Hoa Hạ? Chuyện này con cũng biết một chút, nhưng không phải người có thể vào trong đó đều là học sinh khá giỏi trong quân khu sao? Hơn nữa các phương diện khác cũng phải vô cùng ưu tú, mỗi năm cũng chỉ tuyển hai người từ các quân khu khác."
"Năm nay Bàng Phi cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, muốn lăn lộn được ở quân khu địa phương còn khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện đi vào Chính quân khu đầm rồng hang hổ kia."
An Kiến Sơn bác bỏ lời cô: "Con chưa từng đi lính, không hiểu quân nhân, có một số người chính là quân nhân bẩm sinh, bọn họ thông minh từ trong trứng, tư chất hơn người, ba còn từng gặp được người mới mười mấy tuổi đã được đặc cách tuyển vào trong quân đội nữa đó."
An Dao không nói tiếp.
An Kiến Sơn còn nói thêm: "Khoảng thời gian trước khi ba chấp hành nhiệm vụ ở núi Ngưu Đầu, bị đối phương phát hiện, bọn chúng bắt ba lên núi Ngưu Đầu, cuối cùng một mình Bàng Phi đã lên cứu ba ra. Lúc ấy quân khu Đông Nam phái bộ đội đặc chủng ra để đối phó với đám phản động kia, thật ra rất có thể không phải bọn họ nhằm vào đám phản động ấy, mà là muốn đi theo để bảo vệ cho Bàng Phi."
Chuyện này An Kiến Sơn cũng vô tình biết được, còn về nguyên nhân tại sao, ông không thể nào nói cho An Dao biết.
Chuyện không thể tưởng tượng được kiểu này đúng là khiến người ta khó có thể tin nổi, vậy mà hôm nay chuyện ấy lại xảy ra với người ở ngay bên cạnh mình, nó càng khiến người ta khó có thể bình tĩnh được.
Sau đó An Kiến Sơn nói tiếp: "Cũng từ chuyện ấy ba mới đoán ra được chuyện Bàng Phi xuất ngũ, rất có thể là một phần trong kế hoạch. Trải qua chuyện lần trước, đội trưởng của bộ đội đặc chủng thuộc quân khu Đông Nam có ý định thu nhận Bàng Phi vào dưới trướng của mình, nếu như con ly hôn với Bàng Phi, con có thể đảm bảo cậu ta sẽ không nản lòng thoái chí lại lần nữa đi làm binh sĩ sao?"
"Lỡ như phá hủy kế hoạch của cấp trêи, vậy thì ba và con, thậm chí cả nhà họ An chúng ta, đều không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu."
"Nếu như ba chỉ là một người bình thường, ba hoàn toàn có thể ích kỷ không để ý, không lo lắng đến những chuyện này nữa, nhưng ba của con là một người lính, thân phận của ba khiến ba không thể không để ý đến những chuyện ấy."
Sứ mạng của quân nhân chưa bao giờ chỉ nằm trong phạm vi quân đội, An Kiến Sơn như vậy, Bàng Kim Xuyên như vậy, Bàng Phi cũng như vậy.
Hai chữ quân nhân là tín ngưỡng và ý nghĩ khắc sâu trong đầu mỗi người từng nhập ngũ, xuất ngũ không phải là điểm cuối của bọn họ, việc bảo vệ quốc gia cũng không vì việc bọn họ có mặc quân trang hay không mà dừng lại!
Từ khi nhập ngũ, vào giây phút khi khoác lên mình bộ quân trang, tín ngưỡng của quân nhân đã khắc sâu vào trong đầu bọn họ, đi theo bọn họ cả đời.
Tuy An Dao không hiểu, nhưng cô biết ý tứ trong lời ba mình vừa nói.
"Con gái, vốn dĩ ba không nên đặt những gánh nặng này lên người con, không nên bắt con phải chịu đựng những điều này, nhưng ba không có lựa chọn nào khác."
Vấn đề này quá mức nghiêm trọng, ông nói ra chỉ vì muốn An Dao hiểu được suy nghĩ của mình, đương nhiên, hiện giờ ông cũng là một người ba, không có người làm ba nào lại không suy nghĩ cho con mình.
Trong chuyện này An Kiến Sơn không phải chỉ đứng ở góc độ của mình để cân nhắc, ông cũng nghĩ cho An Dao nữa: "Có một điểm An Lộ nói không sai, trong lòng con có Bàng Phi đúng hay không? Nếu như con không để ý đến nó vậy thì không thể nào sẽ thất vọng, tuyệt vọng, khó chịu như vậy."
"Ba không biết nên làm thế nào mới cởi bỏ được nút thắt giữa con và Bàng Phi, điều duy nhất ba có thể làm chính là mặt dày mày dạn giữ cậu ta lại nhà họ An, giữ lại bên cạnh con. Cậu ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cũng không phải do cậu ta lăng nhăng, mà do ở trong cái nhà này cậu ta không chiếm được thứ mình muốn trêи người con, cho nên mới có thể muốn ký thác điều ấy lên người con gái khác."
"Hai đứa đều từng phạm phải sai lầm, sai chính là sai, không có phân chia ai phạm lỗi nặng ai phạm lỗi nhẹ. Nếu như con còn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, con nên thay đổi bản thân, có đôi khi nên buông bỏ thì phải học được cách buông bỏ."
Nghe thấy thế tâm trạng An Dao càng nặng nề hơn, nước mắt không kiềm chế nổi rơi xuống: "Ba, nhưng con không thể bước qua được cánh cửa trong lòng kia."
"Vậy con thử đổi lại góc độ ngẫm nghĩ xem, Bàng Phi có thể quên được chuyện con và La Lượng từng mến nhau không?"
Chuyện quá mức hơn nữa An Kiến Sơn cũng ngại nói ra, ngoại tình về thể xác hay ngoại tình về tư tưởng đều là ngoại tình, An Dao xoắn xuýt chuyện giữa Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi như thế, sao Bàng Phi có thể không để bụng chuyện giữa cô và La Lượng?
An Kiến Sơn nói những lời này chính là bảo cô nghĩ kỹ lại một chút.
An Dao ngồi một mình bên cửa sổ rất lâu, tâm trạng vẫn không khá lên được, cô nghĩ đến ngày đó khi cô và La Lượng ở bên nhau chắc hẳn Bàng Phi cũng rất khó chịu, cũng sẽ ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng buồn bã...
Phòng của cô ấm áp như vậy, khi buồn còn có thể ôm búp bê, còn căn phòng của Bàng Phi lại lạnh lẽo như thế, khi buồn sợ rằng anh chỉ có thể hút thuốc thôi nhỉ?
Khi mới tới nhà họ An, anh không hề nghiện thuốc, hiện giờ mỗi ngày hút một hộp, sợ rằng đều là do thói quen qua bao đêm một mình khó ngủ hút thuốc nên trở thành nghiện thuốc lá rồi.
Trước kia cô mắng nhiếc sỉ nhục Bàng Phi như vậy, anh cũng không có ý nghĩ muốn tìm người phụ nữ khác, vậy mà lần này...
Có phải trái tim anh đã bị tổn thương hoàn toàn rồi, có phải do anh thật sự không cảm nhận được một chút ấm áp nào từ căn nhà này nữa, lại không dám nói những chuyện ấy cho người khác biết, chỉ có thể tìm Lâm Tĩnh Chi để tâm sự hay không?
Lâm Tĩnh Chi dịu dàng khéo hiểu lòng người như vậy, chính là liều thuốc chữa thương tốt nhất...
Đúng vậy, đều tại mình, là do mình đã từng bước một tự tay đẩy Bàng Phi cách xa mình.
An Dao ôm gối đầu nghẹn ngào bật khóc.
Qua một đêm không chợp mắt, hơn nữa còn khóc nhiều lần, khiến hai mắt An Dao sưng to như hai trái đào.
Nhưng qua một đêm suy nghĩ không phải không có hiệu quả, ít nhất cô đã hiểu được vấn đề của mình, cũng bằng lòng nghe những lời khuyên răn, đánh giá về cô của ba và em gái.
Nhưng có một chuyện cô vẫn còn xoắn xuýt như cũ, nếu không kết thúc cô không yên lòng, đó chính là tình cảm cô dành cho La Lượng.
Tuy cô đã không còn nhiệt tình và kϊƈɦ động giống như trước, nhưng cuối cùng cô vẫn có chút áy náy.
La Lượng biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, không có khả năng không liên quan gì đến lời từ chối trước kia của cô.
Cũng chính vì phần áy náy này, khiến cô vẫn luôn giữ chút tình nghĩa cuối cùng đối với La Lượng.
Cô sẽ đền bù cho La Lượng, nhưng không phải bằng cách kết hôn, sau khi kết thúc quan hệ với La Lượng cô mới có thể toàn tâm toàn ý qua tâm đến chuyện của Bàng Phi.
"Mẹ nói thử xem hai người kia có xảy ra chuyện gì không? Sao đến giờ này rồi còn chưa ra ngoài? Có phải đã gặp chuyện không may không? Hay là bị té xỉu? Bị ngất? Hay chết rồi?"
Tào Tú Nga tức giận vỗ đầu cô ta một cái: "Con đừng nói hươu nói vượn nữa có được không."
"Vâng vâng vâng, con không nói nữa, vậy phải làm sao bây giờ?" An Lộ lập tức lảng sang chuyện khác.
Tào Tú Nga nhìn về phía An Kiến Sơn, tối hôm qua không phải ông ấy đã nói chuyện với An Dao rồi à, sao hôm nay vẫn như vậy: "Này ông, ông nói gì đi chứ."
"Đi bảo thím Trương dọn cơm, sau đó gọi bọn nó ra ngoài ăn cơm."
Đây là biện pháp quỷ gì vậy, Tào Tú Nga và An Lộ đều không thể hiểu nổi.
"Cứ làm theo lời tôi nói đi!"
An Lộ bật dậy "Vèo" một cái: "Vâng, để con đi gọi, nếu anh chị ấy trách tội, con sẽ đổ hết lên người ba."
Nhưng cô còn chưa lên trêи lầu, hai cánh cửa phòng kia lại mở ra cùng một lúc.
Hai người nhìn nhau một cái, một người sắc mặt hốc hác, một người hai mắt sưng đỏ, nhìn qua là biết tối hôm qua cả hai người đều không ngủ được.
An Lộ thông minh nhanh trí sợ hai người lúng túng, vội vàng chạy tới mỗi tay ôm lấy một người: "Chị, anh rể, hai người dậy đúng lúc quá, thím Trương vừa hầm xong một nồi canh bổ, rất thơm đó, hai người mau xuống đây nếm thử đi."
An Lộ cố tình sắp xếp để hai người ngồi cạnh nhau, bọn họ là vợ chồng nên giống các cặp đôi khác, ngồi cùng nhau tốt biết bao nhiêu, sao phải tách nhau ra ngồi riêng.
Nói ra thì, nhìn hai người kia ngồi cạnh nhau cũng rất có tướng phu thê, ngay cả sắc mặt tiều tụy cũng giống nhau như đúc.