Tại sao cô ta tiếp cận Lâm Thiên? Còn không phải bởi vì phương pháp để điều chế ra dung dịch nước thần tiên dạng lỏng sao?

Tất nhiên, nếu như còn có thể điều chế ra loại nước thần tiên mạnh hơn nữa thì càng tốt!

"Nói không chừng phương pháp điều chế ngay ở phòng trong này!"

Trong lòng Kurokawa Nako vô cùng phấn khích, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có thể thành công rồi sao?

Sau khi Kurokawa kích động một hồi, liền ở phòng trong bắt đầu tìm kiếm.

Đương nhiên, Kurokawa Nako rất cẩn thận, mỗi khi lật lên một thứ cô ta đều sẽ để lại như ban đầu.

Trong suốt quá trình này trái tim của Kurokawa Nako tự nhiên đập mạnh.

Khoảng chừng hai mươi phút sau.

Kurokawa Nako đã muốn đem toàn bộ căn phòng lật tung lên, bởi vì trong phòng không có nhiều đồ đạc cho nên việc tìm kiếm cũng không khó.

Nhưng mà Kurokawa Nako cũng không có thu hoạch được gì.

Tuy nhiên Kurokawa Nako cũng không chịu bỏ cuộc, cô nghĩ một công thức điều chế lợi hại như vậy, Lâm Thiên chắc chắn sẽ không để ở nơi dễ tìm thấy, nói không chừng ở trong phòng này còn có cơ quan? Lâm Thiên đem phương pháp điều chế đặt ở trong đó.

Vì thế, Kurokawa Nako lại tiếp tục hành động, ở phòng trong tìm vị trí của cơ quan.

Một giờ sau, trên gương mặt của Kurokawa Nako đã muốn đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng mà cô ta cũng không có thu hoạch được gì, cũng không có tìm được bất kỳ cơ quan nào.

"Xem ra là mình đã nghĩ quá đơn giản." Kurokawa Nako có chút thất vọng.

Kurokawa Nako lau mồ hôi chảy trên mặt, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng.

Bên kia.

Lâm Thiên đang đi ở trên con đường hẻo lánh.

Nhà của cụ Trương ở vùng ngoại thành, vô cùng hẻo lánh khi Lâm Thiên đến là đi bằng xe của nhà họ Tần, nhưng hiện tại trở về lại không có xe để ngồi, Lâm Thiên lựa chọn đi bộ vào thành phố rồi mới bắt taxi.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Lâm Thiên vừa thấy là điện thoại của Lưu Ba gọi đến

"Uy, Lưu Ba." Lâm Thiên tiếp nhận cuộc gọi.

"Anh Thiên, anh bảo tôi đi điều tra thông tin cá nhân của Trịnh Di kia, tôi đã điều tra ra rồi, nhà cô ta là một gia đình nhỏ bình thường, căn cứ vào thông tin tra được cô ta không có vấn đề gì." Lưu Ba nói.

"Xem ra là tôi đã nghĩ nhiều, là Tần Thi nghĩ nhiều." Lâm Thiên thì thầm một câu.

"Anh Thiên, muốn tôi đem tư liệu của cô ta đến cho anh không?" Lưu Ba mở miệng hỏi.

"Nếu cậu đã xem qua không có vấn đề gì, vậy cũng không cần mang đến." Lâm Thiên nói.

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lâm Thiên cũng không có tiếp tục băn khoăn nữa.

“Ầm!”

Lúc này, phía sau có tiếng động cơ xe gầm rú, Lâm Thiên quay lại thì phát hiện đó là chiếc xe Mercedes-Benz của nhà họ Tần lái lúc chạy đến.

Trong nháy mắt chiếc xe Mercedes-Benz đã lái đến trước mặt Lâm Thiên sau đó dừng lại.

Cửa xe mở ra, Tần Thi bước xuống xe.

"Lâm Thiên, anh chờ một chút!" Tần Thi vừa nói, vừa chạy nhanh đến trước mặt Lâm Thiên.

"Tần Thi, cô đến để giúp ba cô cầu tình sao?" Lâm Thiên nhìn Tần Thi.

"Lâm Thiên, nói thật lòng, tôi nhìn thấy ba của tôi cúi đầu, ăn nói khép nép với anh, trong lòng tôi cũng rất thoải mái, đây là kết cục của người xem thường anh." Tần Thi cười nói.

Ngay sau đó, Tần Thi thay đổi thái độ nghiêm túc nói:

"Nhưng mà......, lúc này chuyện giúp cụ Trương chữa khỏi bệnh đối với cả nhà họ Tần của tôi mà nói, là thật sự vô cùng quan trọng, nếu công lao kia bị Vạn Khánh cướp đi, ba của tôi sẽ hoàn toàn bại trong tay của Vạn Khánh, cả nhà của ta cũng đồng nghĩa với việc xong đời, cho nên anh hãy ra tay giúp đỡ nhà họ Tần của tôi một lần đi, xem như Tần Thi tôi cầu xin anh.

"Lúc ba của cô xem thường tôi, ông ta khẳng định sẽ không nghĩ đến, Lâm Thiên tôi sẽ trở thành chìa khóa cho sự thăng trầm của dòng họ Tần." Lâm vân nói.

“Chuyện này..... Anh là...... Anh là  sẽ không đồng ý giúp đỡ sao?" Tần Thi cúi đầu, có vẻ có chút mất mác.

Tần Thi cúi đầu tiếp tục nói: "Quên đi, dòng họ Tần của tôi đối với anh mà nói, có lẽ cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, cho dù dòng họ Tần của tôi có suy tàn, anh cũng có thể tìm những người khác làm hậu thuẫn cho mình."

Tần thi nói xong câu nói, trong hốc mắt có chút đỏ lên.

"Tần Thi, ngươi ta vừa rồi cũng không có từ chối cô." Lâm Thiên buông tay nói.

"Đây...... Ý của anh là anh đồng ý rồi?" Tần Thi vội vàng ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Thiên.

"Đúng, tôi đồng ý rồi!" Lâm Thiên mỉm cười gật gật đầu.

Nể mặt việc bản thân Tần Thi đến cầu tình, Lâm Thiên cũng không tiện lại từ chối.

Lại nói thêm Tần Thi cũng là bạn tốt của Lâm Thiên, Lâm Thiên đương nhiên không muốn nhìn thấy dòng họ Tần thật sự suy tàn.

Hơn nữa kể từ khi tập đoàn Vân Diệu của Lâm Thiên ở Hà Nội phát triển tới nay, vẫn đều là do  nhà họ Tần ở phía sau làm chổ dựa vững chắc.

Bất kể là nhà họ Tần không thực sự giúp đỡ Lâm Thiên cái gì, nhưng mà có sự ngăn cản của nhà họ Tần cũng đã giúp đỡ Lâm Thiên rất nhiều.

Nếu không có nhà họ Tần, tám đại gia tộc có ngoan ngoãn nghe sự sắp xếp của Lâm Thiên không? Sẽ không, bọn họ ngược lại sẽ lợi dụng quyền thế của bản thân tại Hà Nội để đánh bại Lâm Thiên!

Nếu không có nhà họ Tần làm chỗ dựa vững chắc làm kinh sợ bốn phương, tập đoàn Vân Diệu của Lâm Thiên cũng sẽ không thể phát triển mạnh mẽ ở Hà Nội!

"Ya, thật tốt quá!"

Sau khi Tần Thi nghe được câu trả lời khẳng định của Lâm Thiên, cô không khống chế được cảm xúc mừng như điên trong lòng, cao hứng trực tiếp xông lên ôm chầm lấy Lâm Thiên.

Trong lòng Tần Thi hiểu được, ba cô mặc dù có cầu xin như thế nào Lâm Thiên cũng không đáp ứng, nhưng đổi lại là cô đi cầu Lâm Thiê, Lâm Thiên liền đáp ứng, điều này chứng minh vị trí của cô ở trong lòng Lâm Thiên là có trọng lượng nhất định.

Cảm nhận được hương thơm nê-phrít trong lồ ng ngực Lâm Thiên cũng lộ ra một bộ mặt xấu hổ.

"Tần Thi, cô vui vẻ cũng không cần ôm tôi đi."

Tần Thi nghe thấy vậy, lúc này mới ý thức được không thích hợp.

"Tôi...... Tôi là đang kích động, cho nên mới ôm anh chúc mừng một chút mà thôi, anh..... Anh cũng đừng có suy nghĩ nhiều." Gương mặt của Tần Thi cũng có hơi đỏ lên.

"Còn đỏ mặt, thật không ngờ Tần Thi cô cũng có lúc xấu hổ." Lâm Thiên cười nói.

Sau khi Tần Thi nghe thấy, mặt cũng càng đỏ hơn, thậm chí đến bản thân cô cũng có thể cảm giác được gương mặt mình nóng lên.

"Lâm Thiên anh đừng nói bừa! mặt tôi bị đỏ là do thời tiết quá nóng!" Tần Thi dậm chân nói.

"Được rồi, nhanh lên xe đi." Lâm Thiên cười lắc đầu, sau đó xoay người lên xe.

Tần thi cũng vội vàng đi theo lên xe.

Bên kia.

Trong phòng khách của nhà cụ Trương.

Sau khi cụ Tần cùng Tần Lập trở về.

"Lão Tần, vị đại sư kia đi đâu rồi?" Cụ Trương ngồi ở ghế chính vị, lập tức đứng lên hỏi.

"Chuyện này......, cháu gái của tôi đã đuổi theo cậu ấy rồi, Trương lão ngài chờ một chút." Ông Tần lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Thật ra trong lòng của ông Tần và Tần Lập cũng không biết Tần Thi có thể đem Lâm Thiên quay lại hay không, nhưng đây cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ.

"Tôi thấy là các người không thể đem vị đại sư kia trở lại đi? Nếu không hiện tại cậu ta cũng đã cùng các người trở lại, tôi thấy mối quan hệ của nhà họ Tần các người và cậu ta cũng không tồi đi." Vạn Khánh cười lạnh nói.

Ông Tần và Tần Lập nghe thấy vậy, sắc mặt cũng đều hơi đổi, bọn họ thật sự là rất lo lắng.

Lúc này, Vạn Khánh đứng dậy.

"Cụ Trương lão, theo tôi thấy, vị đại sư kia sẽ không quay lại, nhưng mà không sao, cho dù không có vị đại sư kia, vị Dịch thiên sư mà tôi mời đến này cũng có thể giải quyết sạch sẽ vấn đè ở nơi này. Ngài chỉ cần gật đầu, tôi lập tức sẽ kêu Dịch thiên sư chuẩn bị làm phép tiêu trừ sát khí ở đây!” Vạn Khánh mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía cụ Trương.