Ngoài cửa.

Sau khi Lâm Thiên bỏ đi được vài bước, Tần Thi đã đuổi theo.

"Lâm Thiên, trời ạ, anh làm như thế để cho nhiệt độ chợt tăng lên vậy." Tần Thi trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Với tôi mà nói, chỉ là chút tài lẻ thôi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lâm Thiên vừa nói xong, sau lưng đã truyền đến giọng nói của Tần Lập.

"Lâm Thiên, dừng bước!"

Tần Lập ba bước cũng nhập thành hai bước chạy theo, rất nhanh đã chặn ở trước mặt Lâm Thiên.

"Bác Tần, còn có chuyện gì sao?" Lâm Thiên bình tĩnh nhìn Tần Lập, trên mặt mang theo biểu cảm không chút sợ hãi.

"Lâm Thiên à, cậu đã có biện pháp cứu được cụ Trương...... Vậy cậu hãy giúp đỡ một tay đi." Tần Lập cười gượng nói.

"Bác Tần, ở trong mắt bác, tôi chỉ là một cái phế vật, rác rưởi, có thể giúp đỡ được gì chứ?" Lâm Thiên cười nói.

Tần Lập nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ và mất tự nhiên.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền bỏ qua Tần Lập, tiếp tục đi ra ngoài.

Tần Lập do dự một chút, vội vàng tiếp tục đuổi theo sau.

Bởi vì Tần Lập vô cùng rõ ràng, nếu có thể trị khỏi bệnh cho Cụ Trương, có thể có được sự hỗ trợ của Cụ Trương, vậy sau này khi ông ta cùng Vạn Khánh tranh đấu có thể chiếm được thế thượng phong.

Ngược lại, nếu là Vạn Khánh có thể chữa khỏi cho Cụ Trương, ông ta có thể có được sự trợ giúp của cụ Trương, nếu là như vậy vốn ông đang ở thế hạ phong sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi!

Vì thế, ông ta chỉ có thể tạm thời bỏ qua sỉ diện đuổi theo Lâm Thiên nhờ sự giúp đỡ của cậu!

"Lâm Thiên tôi thừa nhận lúc trước quả thực đã đánh giá thấp cậu, tôi cũng không nghĩ đến cậu thực sự có năng lực như vậy, bây giờ tôi ở đây xin lỗi cậu một tiếng, cậu hãy giúp tôi một tay đi." Tần Lập đuổi theo tận tình thuyết phục Lâm Thiên.

Lâm Thiên dừng lại bước chân, nhìn về phía Tần Lập, bình tĩnh nói: "Bác Tần, nếu xin lỗi có tác dụng vậy còn cần đến pháp luật để làm gì? Trái tim đã bị tổn thương, không phải một câu xin lỗi thì lành lại được."

"Chuyện này...... chuyện này......" Tần Lập vẻ mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Ba, ai kêu lúc trước ba lại đánh giá thấp Lâm Thiên, ai kêu ba lúc trước hung dữ với Lâm Thiên, hiện tại chính là ba tự làm tự chịu!" Tần Thi mở miệng nói.

Lâm Thiên cũng mở miệng nói: "Bác Tần, bác không cần nói nữa, chuyện này, tôi sẽ không giúp."

Lâm Thiên nói xong lúc, liền tiếp tục đi ra ngoài.

"Lâm Thiên! Lâm Thiên!"

Tần Lập bất đắc dĩ tiếp tục đuổi theo.

Không còn cách nào khác, ông ta bừng mọi giá phải thuyết phục được Lâm Thiên ra tay trợ giúp a.

Tần Lập lại tiếp tục đuổi theo đem Lâm Thiên ngăn lại.

"Bác Tần còn có chuyện gì muốn nói sao? Tôi có rất nhiều việc phải xử lý." Lâm Thiên nhìn chằm chằm Tần Lập.

"Lâm Thiên...... Coi như tôi cầu xin cậu có được không? Cầu xin cậu giúp tôi một  tay đi, coi như...... Coi như nể tình Tần Thi."

Tần Lập khẽ cắn môi, thật sự nói ra từ “cầu”

Tần Thi thấy nàng mình cầu xin Lâm Thiên, không khỏi che miệng cười nói:

"Ba, hiện tại ba còn biết cầu xin Lâm Thiên giúp đỡ sao, trước đó sao ba không nói sớm hơn.

"Con..... Con đứa nhỏ này, như thế nào lại quay khủy tay ra bên ngoài vậy hả? ba chính là ba ruột của con a!" Tần Lập mở trừng mắt liếc về phía Tần Thi một cái.

Ngay sau đó, Tần Lập lại nhìn về phía Lâm Thiên.

"Lâm Thiên cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu chịu giúp tôi, tôi liền nợ cậu một cái ân tình lớn, tôi cũng đang cầu xin cậu rồi!" Tần Lập vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Thiên.

"Bác Tần, tôi là đồ phế vật, không xứng để bác nợ tôi một cái ân tình, bác hãy dừng bước đi."

Lâm Thiên nói xong lời này, lại tiếp tục bước nhanh hơn.

Trước khi Lâm Thiên rời khỏi phòng khách, cũng đã hạ quyết tâm sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Tần lập nhìn thấy bóng dáng Lâm Thiên càng ngày càng xa, lúc này ông ta không có tiếp tục đuổi theo, mà là nhìn về phía Tần Thi.

"Tần Thi, ba cầu xin con, con giúp ba đi cầu xin Lâm Thiên đi, chuyện này đối ba ba mà nói thật sự rất quan trọng!" Tần Lập cúi thấp tư thế.

Tần Lập biết, nếu ông ta đi cầu xin Lâm Thiên cũng chỉ sợ là vô dụng, chỉ có thể gửi hy vọng vào Tần Thi.

"Ba, ba là người làm cho trái tim của Lâm Thiên trở nên lạnh lùng, sao lại muốn con đi cầu xin anh ta?" Tần Thi bĩu môi nói.

"Con cùng cậu ta có quan hệ tốt, con đi van cầu cậu, có lẽ cậu ta sẽ chuyển ý." Tần Lập cười gượng nói.

"Nhưng ba lúc trước còn không có cho hai tụi con qua lại, hiện tại lại muốn con chủ động đi tìm Lâm Thiên, đây cũng thực sự quá mâu thuẫn rồi." Tần Thi mở miệng nói.

"Cái này...... Cái này là ngoại lệ!" Tần Lập có vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, ông Tần cũng đi ra.

"Lâm Thiên đâu?" Ông Tần mở miệng hỏi.

"Ông nội, Lâm Thiên đã gần rời đi rồi." Tần Thi nói.

Sau khi ông Tần nghe xong, liền nghiêm nghị nhìn về phía Tần Lập.

"Tần Lập, con làm sao vậy? Không kêu được người ta trở lại, không biết dùng thái độ tốt hơn sao? Chẳng lẽ con không biết chuyện này có bao nhiêu quan trọng sao?" ông Tần lạnh giọng mắng.

Đối mặt với sự trách mắng của ông Tần, sắc mặt của Tần Lập đích cũng tự nhiên trở nên vô cùng khó coi.

"Ba, con cũng đã mở miệng cầu xin cậu ta, nhưng mà cậu ta cũng không có đáp ứng a." Tần Lập bất đắc dĩ nói.

"Hừ, còn không phải tại thái độ xem thường cậu ta khi nãy của con, ta đã sớm nói rồi, Lâm Thiên không phải người bình thường! Hiện tại thì tốt rồi, hy vọng duy nhất giúp cụ Trương trị khỏi căn bệnh lạ đều bị con đuổi đi rồi." Ông Tần tức giận nói.

Đối mặt với sự tức giận của ông Tần, Tần Lập cũng chỉ có thể cúi đầu.

Ông Tần lại nhìn về phía Tần Thi.

"Cháu gái à, nếu không thì con đi một chuyến tìm Lâm Thiên trở về đi, xem như ông nội cầu con, con cũng biết, nếu như ba con thua dưới tay Vạn Khánh cả nhà họ Tần của chúng ta chỉ sợ đều phải gặp liên lụy, đây là vì cả nhà họ Tần a!" Ông Tần nói.

"Chuyện này...... được rồi ông nội, con chỉ có thể thử một lần, về phần Lâm Thiên có chịu giúp đỡ hay không, con cũng không dám cam đoan." Tần Thi do dự một lúc, vẫn là gật đầu đồng ý.

Tần Thi cũng biết, đây là chuyện quan trọng liên quan đến tương lai của cả nhà họ Tần.

Bên kia, trong nhà Lâm Thiên.

Sau khi Lâm Thiên rời nhà đi một lúc, Kurokawa Nako liền lặng lẽ đi đến lầu hai, đi vào phòng luyện công của Lâm Thiên.

Kurokawa Nako nhất định phải làm rõ ràng, trong căn phòng này đến tột cùng là có cái gì, vì sao Lâm Thiên bình thường đều ở lì trong đây cả ngày.

Lâm Thiên chỉ là đóng cửa cũng không có khóa trái, dù sao bình thường cũng chỉ có một mình Lâm Thiên ở trong biệt thự, chỉ cần khóa cửa chính của biệt thự là được, các cửa phòng không cần thiết phải khóa trái.

Kurokawa Nako là một người cẩn thận, cô ta vì phòng ngừa Lâm Thiên phát hiện, còn cố ý mang thêm bao tay bao chân.

"Chi."

Kurokawa Nako cẩn thận đẩy ra cửa phòng.

Nhưng mà, cảnh tượng ở trong phòng lại hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô ta.

Cô ta còn tưởng rằng, đây là phòng ngủ của Lâm Thiên, nhưng mà trong căn phòng này không có bất kì một cái giường nào, ngược lại trong phòng vô cùng trống trãi.

Đồ đạc trong phòng cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái ấm sắc thuốc, một cái bàn làm việc và một cái thảm trải sàn.

"Anh ta mỗi ngày chính là ở trong căn phòng này? Ngay cả giường ngủ cũng đều không có chẳng lẽ anh ta ngủ trên mặt đất? Thật sự là một người đàn ông kỳ quái!" Kurokawa Nako lẩm bẩm nói.

Ngay sau đó, Kurokawa Nako bước đến vạc thuộc, trong vạc thuốc vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, một lượng lớn dược liệu chất đống ở góc bên cạnh.

"Dung dịch nước thần tiên dạng lỏng chắc chắn do anh ta ở đây nghiên cứu ra." Đôi mắt của Kurokawa Nako lóe ra một tia kích động.