Con gái hiểu chuyện sớm, nghe người lớn nói chuyệncái hiểu cái không, nhưng nó đã biết kinh nguyệt là gì rồi, tuy là người một nhà nhưng khi nói đến vấn đề này nó vẫn đỏ mặt, nhẹ nhàng cất lời: “Con không còn là trẻ con nữa, gọi cho em trai một phần đi”.

“Để lúc nữa gọi món con hỏi bà chủ, nếu Tiểu Ni vẫn được tính là trẻ con thì cũng gọi cho nó một phần suất ăn trẻ em”.

Lý Phúc quả đoán đưa ra quyết định, “quy tắc ở đây là một người chỉ có thể gọi một loại đồ ăn mỗi ngày một lần, như vậy thì muốn bao nhiêu gọi bấy nhiêu là được”.

Gọi tất cả các món ăn, đến một nam nhân đang tráng niên như anh ta cũng khó mà ăn hết, nhưng Lý Phúc lại nghĩ không biết sau này tiệm ăn của tiên nhân có còn hay không, nếu đã vậy thì chắc chắn phải ăn một lần cho hết, cho dù tiêu thêm ít tiền cũng không sao.

Tiền vẫn kiếm lại được, nhưng cơ hội thế này khả năng chỉ có một lần thôi.

“Đi đi”.


Mẹ già có hơi lưỡng lự, còn muốn nói gì đó, nhưng cha già vẫn luôn im lặng lại mở miệng đưa ra quyết định.

Ông hiểu ý con trai mình, cũng biết thê tử muốn gọi con trai lại là muốn bảo anh ta gọi cho bà ít ít thôi.

Lúc trẻ thê tử vẫn luôn như vậy, luôn nhường những gì tốt nhất cho người nhà, nhưng họ đã từng tuổi này rồi, thời gian còn khỏe mạnh để mà ăn ăn uống uống còn lại bao nhiêu đâu chứ?

Bây giờ tình cờ gặp được quán ăn của tiên nhân, cơ hội như này e là sau này khó gặp được nữa, nếu lại vì tiền mà bỏ qua cơ hội này thì đúng là đáng tiếc.

“Mẹ, người ăn uống vui vẻ thì vãn bối bọn con mới vui vẻ được”.

Thê tử Lý Phúc dựa sát vào người mẹ già vừa cười vừa nói.

Mẹ già cũng không nói thêm gì nữa xem như là ngầm thừa nhận, nhưng nụ cười hạnh phúc trên gương mặt đã nói rõ bà vui vẻ đến nhường nào.


Lý Phúc đứng dậy bước đến quầy, lúc họ đang nói chuyện, Lục Phù Diệp đang nghịch công năng tẩy rửa của nhà bếp của hệ thống, thấy anh ta bước đến mới dừng lại.

“Mọi người muốn ăn gì?” Lục Phù Diệp đặt cái ly trong tay xuống, hỏi.

Lý Phúc hồi thần lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía bờ hồ nước khổng lồ bằng thép không gỉ, có một thiết bị phun nước lên cao như một đài phun nước, có hơi bối rối trả lời lại: “Dám, dám hỏi…suất, suất ăn trẻ em có thể gọi mấy phần?”

“Nếu tính cả nhà anh….có thể gọi ba phần”.

Lục Phù Diệp nhìn hệ thống nhắc nhở, hệ thống hiển thị rõ ràng dưới 16 tuổi thì được tính là “trẻ con”, có tư cách đặt suất ăn trẻ em.

Cô đã quen với sự phân chia tuổi tác này, chẳng thấy có gì lạ, nhưng mặt Lý Phúc lại ngơ ra, vô thức quay lại nhìn gia đình rồi mới quay đầu lại, không chắc chắn hỏi: “Lệ Nương nhà chúng tôi…cũng tính là ‘trẻ em’?”

Lục Phù Diệp nghe câu hỏi này thì nhìn theo qua đó, thấy một nữ tử gầy gò, hai má hơi đầy đặn và một tiểu cô nương nữa nhỏ hơn đang ngồi nghiêm chỉnh tựa lưng trên ghế, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, lúc bắt gặp ánh mắt cô còn giật mình một cái rồi mới nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, giống như một chú thỏ nhỏ đầy cảnh giác.

So với trẻ em hiện đại dậy thì sớm hơn do được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, tiểu cô nương này trông trưởng thành cả về cả ngoại hình lần thần thái, nhưng cơ thể vẫn là một đứa trẻ, theo Lục Phù Diệp, cô nương này nhiều nhất cũng chỉ 14 tuổi.