Nhớ tên anh sao thật đơn giản, nhưng quên đi tên anh lại là điều em không tài nào làm được…
Hồi ức về anh luôn là thứ khiến trái tim em tan vỡ.
Nó khiến cho em cười vì những tháng ngày hạnh phúc bên anh.
Nhưng nó cũng khiến cho em khóc vì đã chúng ta đã không thể trở về những tháng ngày khi ấy nữa rồi…
Anh không muốn khoe khoang việc có bao nhiêu người phụ nữ khát khao được bước chân vào thế giới của anh.
Anh chỉ muốn nói rằng, anh đã chuẩn bị cả thế giới của mình chỉ để dành cho một người con gái duy nhất… Và người đó chính là em!
–
Hạ Bối bần thần ngồi nhìn màn hình laptop, suốt cả một ngày nay cô không kịp ăn thứ gì.
Dù biết nhịn đói không tốt nhưng thật sự cô không có cảm hứng để ăn.
Lần đầu tiên cô trông chờ vào chuyện tình ngây ngô này và cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được mùi vị của sự phỉ báng.
Một người từ bé đã được nuông chiều và dạy dỗ đàng hoàng như Hạ Bối lại bị người ngoài cay nghiệt gọi bằng hai từ “trà xanh”.
Hạ Bối thở dài, dù cho vậy nhưng mấy ngày nay cô không giận anh được, thậm chí cũng không ngừng yêu anh.
“Bài nhạc này nghe buồn quá…” Hạ Bối đưa tay lên mặt, không kìm lòng được mà nức nở.
Cô đang khóc vì bản nhạc hay là đang khóc vì người kia? Mệt mỏi… thật sự cô rất mệt mỏi!
Mộ Triết ngồi tựa vào ghế, chân gác lên bàn gương, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đưa điếu thuốc trên tay lên miệng hút rồi lại nhả khói ra.
Mùi rượu hòa quyện cùng mùi thuốc lá khiến lòng anh trầm lặng hơn.
Đôi mắt anh thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn ra hướng cửa nhà.
Đôi môi khẽ cười lạnh, anh đang hy vọng cái gì vậy? Hi vọng Hạ Bối chủ động đến tìm anh hay là anh đang hy vọng cô nhóc ấy gọi điện thoại cho anh?
Chuông điện thoại vang lên, anh vội vàng nghe máy nhưng người gọi nào có phải Hạ Bối của anh.
“Gọi tôi có chuyện gì? Ừm, mấy ngày ngày tôi định sẽ ở nhà làm việc nên có chuyện gì thì cậu cứ gửi mail cho tôi.
Không sao, tôi ổn.
Trong người có chút mệt mỏi nên mới xin phép làm việc tại nhà.
Được, tôi cúp máy đây.”
Mộ Triết chán nản ném điện thoại sang một bên, anh cầm lấy chai rượu, uống một hơi thật sâu.
Anh nhớ Hạ Bối, nhớ nụ cười hồn nhiên của cô, nhớ khuôn mặt hay ửng đỏ vì ngượng… Tiếc rằng dù có đang ở gần nhau nhưng lại không thể nào gặp mặt được.
Chuông điện thoại một lần nữa kêu lên.
Mộ Triết nặng nề với lấy điện thoại.
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu uống rượu à?” Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Hiếm khi thấy cậu uống rượu nhỉ? Bộ có chuyện gì sao?”
Mộ Triết thở dài, lạnh nhạt hỏi: “Gọi cho mình chỉ để nói mấy chuyện này?”
“Không hiểu sao mình không gọi cho Bối Bối được.
Dạo này cậu có liên lạc với nó không?”
“Sáng Dương, làm sao để dỗ người khác khi giận?”
“Bộ cãi nhau với bạn gái à?”
“Không cãi nhau.
Một người phụ nữ điên lao tới ôm mình nên cô ấy hiểu nhầm mình có người khác.” Anh thở dài: “Có cách nào làm lành không?”
“Sao lại đi hỏi mình? Mình đã có người yêu đâu mà biết?”
“Khi Hạ Bối giận, cậu dỗ bằng cách gì?”
“Nhóc con nhà mình có bao giờ giận dai đâu.
Giận lắm cũng chỉ vài tiếng là cùng.”
Vài tiếng là nguôi? Nhóc con đó giận anh muốn giáp tuần rồi.
Hạ Sáng Dương nói thêm: “Thật ra Hạ Bối sống rất nội tâm.
Tuy bề ngoài vui vẻ hoạt bát nhưng bên trong lại rất trầm lặng.
Lúc trước bị bạn xô té, tuy trước mặt mọi người luôn miệng bảo không sao nhưng thật ra trong lòng nó rất buồn.
Còn rộng lượng đến nổi chấp nhận lời xin lỗi không chút thành tâm của con bé kia.”
“Dong dài như vậy cũng không giúp ích được mình.” Mộ Triết cáu gắt.
Hạ Sáng Dương tức điên: “Cậu với người yêu cậu giận nhau thì liên quan gì đến mình? Người ta hiểu lầm thì cậu phải giải thích chứ?”
“Mình có nói rõ rằng mình với cô ta không là gì của nhau.”
“Con gái khi ghen mấy ai đủ tỉnh táo để tin tưởng câu đó? Giải thích không rõ ràng khéo lại càng sai hơn.
Thôi bận rồi.
Chào!”
Mộ Triết đưa tay lên che mắt, khuôn miệng yếu ớt nở nụ cười gượng gạo: “Quá khứ tôi như vậy làm sao dám nói rõ cho em hiểu.”
–
Hạ Bối nghe điện thoại từ người giao hàng, quả nhiên là có đỉnh thoại vẫn tiện lợi hơn.
Hạ Bối mở cửa nhận hàng, vì ngại ra đường nên dạo này rất chăm đặt thực phẩm trên mạng.
Hạ Bối khẽ đưa mắt nhìn sang căn hộ bên cạnh, lâu rồi chưa gặp nên có chút nhớ.
“Cháu quen với người sống bên đó hả?”
“Dạ?” Hạ Bối nhìn cô lao cong, gượng gạo gật đầu: “Vâng, anh ấy là bạn anh trai cháu.”
“Vậy sao? Hơn một tuần nay không thấy cậu ta ra ngoài cũng không chịu mở cửa cho nhân viên vào dọn dẹp.
Nếu cháu biết mật khẩu nhà thì vào xem cậu ta thử đi.
Người bên chung cư định sẽ phá cửa xông vào xem xét tình hình đấy.”
“Vâng, để cháu gọi điện thoại hỏi thăm anh ấy thử.
Cảm ơn dì đã nhắc nhở.” Hạ Bối cúi đầu cảm ơn người lao công.
Hơn một tuần nay anh ấy không ra ngoài sao?
Hạ Bối kìm lòng không được mà cầm điện thoại gọi cho anh.
Gọi lần đầu anh không nghe máy, Hạ Bối cho rằng có lẽ anh đang ngủ.
Lần thứ vẫn không hồi âm, trong lòng Hạ Bối liền có chút xót ruột.
Lần thứ ba cũng vậy, lúc này ruột gan cô đều nóng như lửa đốt.
Mộ Triết chưa bao giờ không nghe máy cô quá một lần gọi nhỡ nhưng bây giờ đã nhiều cuộc gọi như vậy…
Hạ Bối không thể không lo, cô nhanh chân đi đến nhà anh.
Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu cùng mùi thuốc nồng nặc.
Hạ Bối muốn nôn khan, cô chưa từng ngửi qua mùi hôi kinh khủng như thế này.
Cô kìm chế cơn buồn nôn, cởi giày đi vào nhà.
Đôi mắt Hạ Bối nhìn xung quanh, thật sự không ngờ được một người ưa sạch như anh lại có thể bừa bộn như thế này.
Trên bàn chất đầy chai rượu cùng nhiều bao thuốc lá, dưới đất thưa thớt vài vỏ hộp mì tôm, trong bồn rửa chén cũng có vỏ hộp mì.
Hạ Bối nhanh chân đi mở cửa sổ và cửa ban công ra, mùi hôi nhanh chóng vơi đi được vài phần.
“Anh Mộ Triết…” Hạ Bối lên tiếng gọi nhưng không ai trả lời.
Cô đi vào phòng riêng của anh, cả kinh nhìn bộ dạng nằm sải dài dưới sàn của anh.
Hạ Bối chạy lại, dùng tay vỗ nhẹ vào mạnh anh: “Anh Mộ Triết…”
Vẫn không có tiếng người đáp lại, Hạ Bối sốt ruột càng thêm sốt ruột, dùng hết sức bình sinh để kéo anh lên giường.
Mùi rượu cùng mùi thuốc bốc ra từ người anh cũng nồng nặc không kém.
Hạ Bối sợ hãi cầm điện thoại gọi cho dịch vụ bác sĩ tại gia.
Chưa bao giờ cô nhìn thấy anh tàn tạ như lúc này, khuôn mặt xanh xao, râu ria mọc lởm chởm, cả người nóng đến bỏng tay.
“Anh Mộ Triết…” Hạ Bối đau lòng gọi tên anh.
Nhìn anh như này, lòng cô thật sự rất đau đớn.
Mộ Triết bên tai nghe tiếng gọi quen thuộc liền cố mở mắt ra nhìn.
Tầm mắt anh lúc này không rõ ràng, mọi thứ xung quanh đều vô cùng mờ ảo.
Anh cố gắng cất tiếng gọi nhưng chỉ có thể thều thào nói được vài chữ: “Hạ… Bối… Là em sao…”