Hạ Bối nhìn Liễu Giai, cô không ngờ được chị ta còn có thể làm tới mức độ này.

Hạ Bối đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, bọn họ đang nhìn với ánh mắt đầy khinh thường.
Hạ Bối nhìn người kia, lạnh lùng hỏi: “Chị đang làm cái trò gì vậy?”
“Chúng tôi yêu nhau nhiều năm như vậy.

Lại còn sắp đám cưới…” Liễu Giai uất ức nhìn mọi người rồi nhìn sang Hạ Bối: “Từ khi cô xuất hiện, anh ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với tôi hơn.

Còn cất công bay từ Đông Bắc đến đây để ở cùng cô…”
“…”
Hạ Bối hai tay cầm chặt thành xe đẩy.

Bên tai cô nghe rất rõ những lời nói phỉ báng của những người xung quanh.

Bọn họ nói Hạ Bối là tiểu tam, là trà xanh, là hồ ly tinh dùng nhan sắc để đi quyến rũ bạn trai người khác.

Đáy lòng cô nhức nhối khó chịu, tại sao cô lại phải gánh chịu những lời nói quá đáng này? Rõ ràng cô không phải loại người ghê tởm đó…
“Tôi không phải…” Hạ Bối e dè lùi về sau.


Nước mắt cô chảy xuống, vừa đau vừa rát.
“Hạ Bối…” Mộ Triết chạy lại chỗ Hạ Bối.

Thân ảnh nhỏ bé đang không ngừng run rẩy làm lòng anh đau nhói.
Mộ Triết tức giận nhìn Liễu Giai: “Cô đã nói gì với Hạ Bối? Lời cảnh cáo của tôi cô bỏ ở ngoài tai sao?”
“Mộ Triết, tôi…”
“Đó là người yêu của cô gái kia sao?”
“Trước mặt bao nhiêu người còn công khai bảo vệ cho người tình.”
Mộ Triết đau lòng nhìn Hạ Bối, những lời nói khó nghe như vậy hẳn làm Hạ Bối tổn thương lắm.

Anh cầm lấy bàn tay Hạ Bối, lạnh lùng nhìn Liễu Giai: “Đừng để tôi đâm đơn kiện ngược lại nhà cô.”
“…” Liễu Giai kìm nén cơn giận nhìn hai người bọn họ rời khỏi siêu thị.

Cô gái ấy đáng để bảo vệ đến mức đó sao?
Hạ Bối mặc kệ cho anh ấy lôi đi vì dù sao bây giờ cô cũng không còn mặt mũi để nhìn đời nữa.

Có mấy ai nhọ như cô không? Đã yêu đơn phương còn lại bị coi là tiểu tam.
“Buông em ra đi…” Hạ Bối dừng lại, giọng nói mệt mỏi: “Tự em đi được.”
Mộ Triết nghiêm túc nhìn Hạ Bối: “Hạ Bối, nghe anh, anh với cô ta không có liên quan gì với nhau cả.”
“Không liên quan ạ?” Hạ Bối cười trừ: “Không quen không biết sao chị ấy lại biết địa chỉ của anh ở Lạc Hà? Không biết thì sao lại ôm anh? Không biết sao lại mạnh miệng thừa nhận là bạn gái anh?”
Mộ Triết cầm lấy hai cánh tay Hạ Bối: “Dù cho anh và cô gái đó có quen biết đi chăng nữa nhưng tuyệt đối không phải là quan hệ người yêu.

Xưa nay anh chưa bao giờ yêu anh cũng chưa từng có cảm tình với ai.

Hạ Bối, em là người đầu tiên cho anh cảm giác đó.

Ngoài em ra anh không rảnh để tâm đến người khác.”
“Ừm, em biết rồi.

Em vào nhà đây.” Hạ Bối cười trừ, gạt tay anh ra, đi về hướng nhà của mình.
“Hạ Bối… Nhìn em như vậy anh thật sự rất đau lòng.” Anh não lòng: “Không thể bỏ qua và trở lại bình thường như lúc trước sao?”
Bước chân Hạ Bối dừng lại, ánh mắt bi thương hướng về phía anh: “Chúng ta có thể trở về lúc trước sao? Em thật sự cũng rất muốn quay lại thời điểm ấy.


Em không muốn, không muốn yêu anh nữa.” Hạ Bối ngừng lại hít một hơi sâu: “Yêu anh… Thật sự rất đau khổ!”
“Hạ Bối…” Cánh tay vươn ra ôm lấy cô nhóc nhưng lại dừng lại ở giữa khoảng không.

Anh không muốn làm em ấy sợ mình.
“Đừng như vậy nữa.

Hạ Bối, lòng anh thật sự rất khó chịu.” Anh ghét Hạ Bối nói không muốn yêu anh.

Anh thật sự ghét câu nói này.
Hạ Bối cầm chặt tay nắm cửa, cười nhạt: “Em cũng biết đau lòng mà? Suốt thời gian qua em thật sự rất mệt mỏi, khờ dại yêu thầm anh luôn mong muốn anh cũng có cảm tình lại với mình nhưng anh lại chỉ xem em là một cô em gái nhỏ.

Dù cho vậy thì ít ra em cũng tự tìm ra được chút ít hạnh phúc, hạnh phúc vì anh đối đãi với em rất tốt.

Ngày anh ngồi trước mặt ba mẹ em tuyên bố anh có bạn gái, trái tim em đau đến mỗi lần đập là mỗi lần đau nhói.

Em đã cố quyết tâm buông xuôi tình cảm này nhưng anh lại một mực tiến đến làm trái tim em thổn thức gấp mấy lần khi ấy.

Mấy ngày qua em thật sự rất hạnh phúc, còn ngu ngốc nghĩ rằng sẽ có một kết thúc trọn vẹn bên anh.

Nhưng xem ra em nghĩ ngợi hơi nhiều rồi.”
“Rõ ràng chúng ta có thể trọn vẹn bên nhau mà? Chỉ cần em đừng để tâm đến những gì Liễu Giai nói, chỉ cần em chịu tin tưởng anh.

Hạ Bối, bộ anh trông không đáng tin vậy đến vậy sao?”

“Không phải em không tin anh nhưng lúc này em thật sự rất cần lời giải thích rõ ràng của anh.

Mộ Triết, em không mạnh mẽ như anh nghĩ, cũng không đủ tỉnh táo để nhìn nhận rõ ràng mọi việc đâu.

Đừng kì vọng vào em nhiều quá, em cũng chỉ mới 19 tuổi thôi.

Những lời nói cay độc đó em không gánh chịu nổi.

Mấy từ như trà xanh hay tiểu tam, em cũng không chịu được.” Hạ Bối đưa tay xoa xoa hai mắt mình, khẽ cười trừ: “Mắt em cũng đủ rát rồi, ngay cả nước mắt cũng nhất thời không thể chảy nữa.

Bộ dạng tàn tạ này vẫn chưa vừa ý anh sao? Hay anh còn muốn em thê thảm hơn? Cơ mà phải làm anh thất vọng rồi… Em thật sự không thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa đâu.

Nơi này…” Cô ngừng lại, đưa tay chỉ vào trái tim mình: “Nơi này nhận đủ tổn thương rồi…”
Hạ Bối đóng cửa, mệt mỏi tựa vào tường nhà.

Cô phải làm sao đây? Chuyển nhà đến một nơi khác sống hay là chuyển luôn địa điểm học?
“Mệt mỏi quá… Mình thật sự mệt mỏi quá rồi…”