Định mệnh mang người ấy đến bên cuộc đời mình.

Cho mình biết cảm giác của yêu thương, cho mình biết nỗi đau khi xa cách, cho biết bản thân mình đang cần điều gì nhất.

Khi người ấy đã hoàn thành sự mệnh, tức là chữ duyên đã hết.

Định mệnh mang người ấy đi.

Còn mình với mình, có lúc tưởng chừng như mọi thứ sụp đỗ, vô vọng, mất niềm tin, chơi vơi và lạc lõng1, nhưng đằng sau nó sẽ thấy mình trưởng thành hơn từng ngày.

Có thể chịu đựng hơn những nỗi đau và mọi mất mát khác.
Đôi lúc nước mắt trở nên trân quý hơn cả một nụ cười.

Bởi nụ cười có thể tặng cho bất cứ ai, nhưng nước mắt thì chỉ dành cho những người mà ta không muốn mất.

Tại sao yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau? Tại sao không cùng nhau tạo nên một cơ hội?

Hạ Sáng Dương mệt mỏi tỉnh dậy, cơn đau đầu mạnh mẽ tấn công anh.

Anh bất lực nhìn lên trần nhà, nhớ lại chuyện buồn của mấy ngày trước.
[Sơ Hạ, cậu không thể nào cho tôi thêm một cơ hội sao?]
[Sáng Dương, mình thật sự rất mệt.

Đuổi theo cậu cũng đã gần 10 năm rồi, mình thật sự không còn đủ dũng cảm nữa.

Anh ấy cho mình cảm giác bình an, cho mình chút niềm vui trong cuộc sống.


Mình nghĩ mình không nên phụ tình anh ấy.]
[Vậy còn tôi thì sao? Sơ Hạ, tôi không phải từng bảo cậu chờ tôi thêm một vài năm nữa sao?”
[Sáng Dương, mình xin lỗi.

Mình thật sự chờ không nổi nữa rồi.

Chúng ta làm bạn bè vẫn là tốt nhất.]
Hạ Sáng Dương cười lạnh, là anh tự mình đẩy cô ấy ra, bây giờ anh đau lòng làm cái gì chứ?
An Sơ Hạ- người con gái đầu tiên cho anh cảm giác yêu đương, người con gái luôn ở bên cạnh anh trong suốt 10 năm qua.

Cứ tưởng cô ấy vẫn một lòng đợi mình hoá ra cũng chỉ là kẻ qua đường trong cuộc đời anh.

Cũng đúng, đâu có người con gái nào dám ở bên một người mà ngay đến lời tỏ tình cũng không dám nói chứ.
[Sáng Dương, mình tỏ tình cậu nhiều lần như vậy mà cậu lại không một chút cảm giác gì với mình sao?]
[Sao lại không có cảm giác? Tôi thấy cậu hợp vai người vợ hơn là người yêu đấy.

Sơ Hạ, nếu trước năm cậu 30 tuổi mà vẫn không có ai thì về làm vợ tôi ha?]
“Hạ Sáng Dương, anh đã dậy chưa?” Hạ Bối đứng bên ngoài cửa hỏi vọng vào trong.
Hạ Sáng Dương ngừng suy nghĩ, dù gì thì có người chăm sóc cô ấy cũng là chuyện tốt.
“Này Hạ Sáng Dương…”
“Anh nghe rồi!” Hạ Sáng Dương lớn tiếng.
“…” Hạ Bối nhăn nhó, mắc gì phải lớn tiếng với cô?
Hạ Bối xuống nhà pha chút trà gừng mật ong.

Cô đưa mắt nhìn Mộ Triết bên cạnh.
“Ngại quá, anh là khách mà lại để anh vào bếp là bữa…”
“Sao em lại khách sao với anh quá vậy?”
“Em không có…”
“Anh pha trà gừng sẵn rồi.

Một lát em đưa cho cậu ấy uống đi.” Mộ Triết nhìn cô cười: “Đêm giao thừa có muốn ra ngoài với anh không?”
“…” Hạ Bối nhìn anh: “Chắc không đâu ạ.

Em định hôm nay sẽ ngủ sớm.”
“Ừm.

Vậy anh về ha?”
“Vâng…”
“Hạ Bối càng lớn càng tiết kiệm nụ cười nhỉ?” Mộ Triết xoa đầu cô, anh rất nhớ nụ cười của Hạ Bối.
Hạ Bối tiễn Mộ Triết ra về.

Anh nhớ nụ cười của cô? Nhưng mà cô vẫn hay cười mà nhỉ?

Đêm giao thừa, Hạ Bối ra ngoài mua chút đồ linh tinh.

Cô vòng vòng siêu thị lại vô tình gặp được Viên Hạo.

Kể từ ngày hôm đó thì cô cũng ít nói chuyện với cậu ta hơn.

Viên Hạo nhìn thấy Hạ Bối liền có chút thẩn thờ, biết rằng ảnh cô ấy đăng trên mạng không ít nhưng quả thật gặp ngoài đời mới thấy được Hạ Bối ngày càng trở nên xinh đẹp như thế nào.
Viên Hạo đi lại chỗ Hạ Bối cười hỏi: “Cậu cũng đi mua đồ sao?”
“Ừm, ở nhà chán quá nên mới ra đường đi dạo.”
“Có muốn cùng mình đi ngắm pháo hoa không?”
Hạ Bối im lặng hồi lâu rồi gật đầu đồng ý.
Hạ Bối cùng Viên Hạo đi đến quảng trường để ngắm pháo hoa.

Trên đường đi có ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua vài lon bia.

Nghĩ cũng lạ, Hạ Bối từ chối ra ngoài với Mộ Triết vậy mà lại đồng ý với Viên Hạo.
“Nghe nói cậu đậu vào trường quân đội.”
Viên Hạo khui lon bia ra đưa cho Hạ Bối, thuận miệng trả lời: “Ừm, ba mình bắt mình học trường đó.

Còn cậu thì sao? Dạo này thấy cậu rất chăm chụp ảnh lookbook.”
Hạ Bối nhận lấy lon bia từ tay Viên Hạo, mỉm cười: “Công việc mình ổn hơn khi chuyển đến Lạc Hà.”
Hạ Bối may mắn có được vài trăm nghìn lượt theo dõi trên mạng.

Vì vậy mà cô có được nhiều tài nguyên hơn trong lĩnh vực mẫu ảnh.

Nó cũng giúp ích khá nhiều trong việc học của cô.

Vì Hạ Bối học ngành truyền thông nên mối quan hệ trong ngành giải trí rất quan trọng.
“Chỗ mình đến Lạc Hà không xa.

Sau này rảnh rỗi có thể dành một buổi đi chơi với mình không?”
“Ừm, rảnh rỗi thì hẹn nhau cũng được.”
Viên Hạo cười trừ: “Cậu với người kia như thế nào rồi?”
“Mình với ai?” Hạ Bối khó hiểu.
“Người mà cậu thích ấy.

Hai người đã tiến triển tới đâu rồi?”
“Mình đơn phương người ta mà.

Làm gì có kết quả tốt chứ?” Hạ Bối cười trừ: “Với cả người ta cũng có người yêu rồi…”

“…” Viên Hạo nhìn Hạ Bối.

Vẻ mặt Hạ Bối phảng phất chút bi thương, nó làm cho anh khó chịu: “Hạ Bối, nhất định không phải là mình sao?”
Hạ Bối khẽ gật đầu: “Rồi cũng có ngày cậu sẽ tìm ra người mà cậu thật sự thích thôi.”
“Mình không rảnh lo chuyện tương lai.

Mình chỉ biết hiện tại mình thích cậu.

Hạ Bối, mình thích cậu từ lâu lắm rồi.

Cậu không thể nể mặt quãng thời gian đó mà quen mình sao?”
“Mình không dứt ra được.” Có lẽ là do tác động của hơi men nên cảm xúc của Hạ Bối có chút nhạy cảm hơn.

Cô uống thêm ngụm bia đắng, giọng nói đầy chua xót: “Mình thật sự muốn buông… Nhưng mình không làm được.

Mà cũng phải thôi… Chuyện tình cảm, đâu phải nói buông là buông liền được.”
Viên Hạo buồn rầu, giá mà anh là người mà Hạ Bối nhớ thương thì tốt biết mấy.
“Trong lòng mình rất khó chịu… Bia đắng quá… Đắng đến đau lòng…” Hạ Bối bật khóc.

Trong đầu không ngừng nhớ đến khuôn mặt đẹp trai của Mộ Triết.

Chỉ cần mỗi lần cô nhớ đến anh, trong lòng liền rất khó chịu.

Cơ mà cô cần gì phải đợi nhớ đến anh mới khó chịu kia chứ? Hạ Bối chỉ cần nhìn lại quãng thời gian yêu thầm anh cũng đủ làm cho trái tim nhỏ bé của cô đau đến mức không thể thở nổi nữa rồi.

Vì cái gì mà Hạ Bối phải một mình chịu đau khổ trong khi anh thì không chứ? Công bằng ở đâu?