Đây là thói quen của Tống Triều Niên trong dọc đường tới đây.

Thủ pháp mát xa của hắn lúc đầu vẫn hơi không thuần thục, đến bây giờ đã có thể thoải mái phát huy khả năng rồi tiến bộ thật là mau.

Lăng Vu Đề hưởng thụ nhắm mắt lại: "A Niên, sao thủ pháp của ngươi lại tốt như vậy nhỉ!"

"Vậy ngươi gọi ta thêm một lần nữa đi." Tống Triều Niên nói.

"A Niên." Lăng Vu Đề thực nghe lời lại gọi hắn một lần nữa.

Ai biết tay Tống Triều Niên lập tức liền dừng lại: "Không phải!"

Không phải? Lăng Vu Đề ngẩng đầu, cằm để ở trên ngực Tống Triều Niên nhìn hắn: "Vậy gọi là gì?"

"Ngươi nói xem nên gọi là gì?" Tống Triều Niên thập phần oán niệm nhìn Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề:...... Nàng đã làm chuyện kinh thiên địa quỷ gì sao?

Thật sự chịu không nổi ánh mắt ai oán này của Tống Triều Niên, Lăng Vu Đề vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nghĩ đến lúc chiều, ở trên đường nàng đã gọi Tống Triều Niên một tiếng tướng công.


Lăng Vu Đề bật cười, sau đó không nhịn xuống nổi liền ghé vào trên người Tống Triều Niên cười đến không dừng lại được.

Nhìn Lăng Vu Đề cười thoải mái như vậy, vốn dĩ Tống Triều Niên có chút nghẹn khuất cũng chỉ có thể dở khóc dở cười đem nàng ôm ở trong ngực.

Miễn là nàng vui vẻ thì chính mình chịu chút ủy khuất cũng được.

Đại khái là cười đủ rồi, Lăng Vu Đề bò đến bên tai Tống Triều Niên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tướng công."

Có đôi khi tình yêu tới chính là đột nhiên như vậy!

Vốn dĩ từ kinh thành xuất phát đến Nhậm Huyên Náo thành, hết một tháng rưỡi mà 10 điểm hảo cảm cuối cùng vẫn luôn không kiếm được.

Vậy mà chỉ hai từ này lại cọ đúng chỗ -- độ hảo cảm liền tăng một lần đến 10 điểm!

Độ hảo cảm độ liền đầy rồi!

Lăng Vu Đề ngây ngẩn cả người, thân thể Tống Triều Niên đang ôm nàng cũng cứng đờ.


Nàng thử gọi một tiếng: "Hội trưởng?"

Vừa gọi xong, Lăng Vu Đề liền cảm giác được đôi tay đang ôm mình nháy mắt dùng hơi dùng sức ôm chặt.

"Tiểu Vu ~ vất vả cho ngươi rồi." Rõ ràng vẫn là thanh âm quen thuộc kia của Tống Triều Niên.

Đúng là ngữ khí kia, ôn nhu kia, thâm tình kia, đều chỉ Tịch Tử Thu mới có!

Lăng Vu Đề không lập tức bò dậy từ trong lòng ngực Tịch Tử Thu nhìn hắn, đột nhiên nàng cảm thấy có chút ủy khuất, có chút muốn khóc.

Rõ ràng nàng không cảm thấy vất vả, rõ ràng......

Chính là liền bởi vì mấy chữ này, nàng liền cảm thấy chính mình giống như, thật sự rất vất vả......

Cảm giác được có ấm áp theo bên tai hắn trượt xuống cổ, Tịch Tử Thu nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Giơ tay, động tác mềm nhẹ vuốt ve đầu tóc của Lăng Vu Đề.

Hắn không nói gì, liền cứ như vậy, duy trì động tác này.


Đại khái qua nửa giờ, cảm xúc của Lăng Vu Đề mới bình phục lại được.

Nhẹ nhàng đẩy Tịch Tử Thu ra, nàng nhìn đôi mắt hắn: "Hội trưởng, lần này độ hảo cảm thêm thực mau!"

Nếu không phải đôi mắt nàng có chút hồng thì Tịch Tử Thu còn tưởng rằng người vừa mới làm ướt vạt áo của hắn không phải là Lăng Vu Đề đâu.

Khóe miệng hắn mang theo nụ cười: "Đúng rồi, bởi vì trong lòng ta đều chỉ có nàng."

Có đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là đến khi người tình nói một câu, làm cho bản thân cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!

Lăng Vu Đề lúc này chính là có cảm giác như vậy.

Nàng cảm thấy những lời này, là lời âu yếm nhất, êm tai nhất!

"Vậy...... Chúng ta......" Lăng Vu Đề muốn nói, nếu độ hảo cảm đều đã đầy, vậy thì rời khỏi thế giới này đi.
Nhưng lời còn chưa nói ra, Tịch Tử Thu đã nói trước: "Không vội rời đi."

"Vì sao?" Lăng Vu Đề không hiểu, nàng chỉ muốn nhanh đến cái thế giới tiếp theo, tìm ký thể của Tịch Tử Thu tiếp tục công lược.

Còn ngược Chiêm Trì Nhai, giúp Chiêm Trì Diệc đoạt ngai vàng, chữa trị lỗ hổng để kiếm tích phân, khi nhìn thấy Tịch Tử Thu ở giờ khắc này, cũng đều đã bị nàng vứt sau đầu!

Tịch Tử Thu đem Lăng Vu Đề kéo vào trong lòng: "Ta muốn cùng nàng ở bên nhau lâu một chút." Lâu hơn một chút......

Tuy rằng đi đến thế giới tiếp theo, người Lăng Vu Đề công lược cũng là hắn.

Nhưng những người đó đều không mang ký ức của hắn, hắn cũng không biết hắn chính là hắn.

Hiện tại thì không giống, hắn có ký ức, hắn biết rõ nữ nhân mà hắn đang ôm ở trong ngực.

Hắn rõ ràng cảm nhận được nàng có ý đối với hắn, rõ ràng cảm giác được, nước mắt của nàng khi xẹt qua làn da của hắn đã mang đến cho hắn sự rung động.
Muốn cùng nàng ở bên nhau, có ký ức của chính mình......

Lăng Vu Đề ngây ra một lúc, sau đó thực ngọt ngào ừ một tiếng: "Ta nghe chàng!"

Chỉ cần Tịch Tử Thu nguyện ý, ở thế giới này bồi hắn đến già thì có sao!

Con người, vốn dĩ chính là ích kỷ, Lăng Vu Đề trước nay đều thừa nhận chính mình rất ích kỷ!

Nàng ích kỷ, chính là chỉ cần có thể cùng Tịch Tử Thu ở bên nhau!

Tịch Tử Thu, là mục đích trở thành nhân loại duy nhất của nàng......

Bởi vì ý muốn của Tịch Tử Thu, cho nên Lăng Vu Đề thực nghe lời ở lại.

Ký ức được khôi phục nên Lăng Vu Đề và Tịch Tử Thu ở chung càng thêm ngọt ngào.

Người ở bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ tướng quân ôn nhu đến như thế, quả thực là không thể tin được vào hai mắt của mình.

Các nữ binh có người còn tưởng rằng tướng quân nhà mình đã trở nên ôn nhu.
Kết quả liền bởi vì một câu, bị phạt mặc khôi giáp cầm tấm chắn cùng trường mâu ở sân luyện binh chạy 30 vòng......

30 vòng, chính là giành để phạt nữ binh đấy!

Mà nữ binh kia chính là người lúc trước ở trên phố phát ngôn không có gia giáo Sư Nguyệt Hương.

Từ đó về sau, không ai còn dám không biết sống chết!

Vốn dĩ Lăng Vu Đề tính toán ở cùng Tịch Tử Thu mấy tháng liền rời đi.

Nhưng đảo mắt qua ba tháng, Lăng Vu Đề đột nhiên phát hiện, nàng mang thai!

Thời điểm biết được chính mình mang thai kia, Lăng Vu Đề thật sự vui mừng.

Vui mừng qua đi, Lăng Vu Đề lại có chút lo lắng.

Rõ ràng đã tính toán chỉ ở lại mấy tháng liền rời đi......

Lại nói tiếp, nàng cũng đã sinh cho Tịch Tử Thu vài hài tử. Nhưng đều là dùng cơ thể ký chủ......

Đương nhiên, Lăng Vu Đề kỳ thật càng chờ mong trở lại Vị Diện Hiệp Hội, sinh hài tử cho Tịch Tử Thu.
Hiện tại đứa nhỏ này, nếu sinh ra, nàng không có khả năng là sinh hạ xong liền rời đi.

Nàng có thể rời đi thế giới này, lại làm không thể ở lúc hài tử còn nhỏ mà vô tình rời đi.

Nếu sinh hạ, nàng ít nhất muốn chăm sóc đứa trẻ đến lúc nó có thể chính mình độc lập!

Nhưng như vậy thì nàng căn bản không thể rời khỏi thế giới này trong khoảng thời gian ngắn được!

Thu được tin tức Lăng Vu Đề mang thai, Tịch Tử Thu đang ở quân doanh chuẩn bị mở họp liền không họp nữa, sốt ruột hoảng hốt chạy trở về.

"Tướng công." Nhìn thấy Tịch Tử Thu trở về, Lăng Vu Đề từ trên giường ngồi dậy.

Kỳ thật Lăng Vu Đề thích gọi Tịch Tử Thu là hội trưởng hơn, vừa mới lạ lại mang theo chút thân mật khác thường.

Nhưng bởi vì lo lắng người khác sẽ cảm thấy không thích hợp, cho nên Tịch Tử Thu bảo Lăng Vu Đề gọi hắn là tướng công.
Hắn đương nhiên không hy vọng Lăng Vu Đề gọi hắn bằng tên người khác, cho dù là tên ký thể của hắn!

Không thể gọi là chồng, vậy thì cũng chỉ có thể gọi là tướng công!

Tịch Tử Thu đi đến bên người Lăng Vu Đề ngồi xuống, giơ tay sờ sờ khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng, sau đó mới đặt tay dừng ở bụng nàng.

"Nơi này, có con của chúng ta, phải không?" Tay của Tịch Tử Thu, vì kích động nên có chút run rẩy.