"Ta nghe nói huyện chúa này đã từng gả qua một lần rồi! Cũng đã là lão bà hai mươi tuổi, dù có xinh đẹp, lại là huyện chúa thì thế nào?! Nàng xứng với tướng quân của chúng ta sao?!"

Người nọ tiếng không nhỏ, ngay cả Lăng Vu Đề ở trên xe ngựa cũng nghe thấy.

Nàng theo thanh âm nhìn qua, vừa lúc liền nhìn đến một cô nương lớn lên còn tính không tồi đứng ở trong đám người, vẻ mặt ghen ghét.

Đã sớm nghe nói Nhậm Huyên Náo thành nam nữ đại phòng không quá nghiêm trọng, nữ tử ra phố không cần lấy khăn che mặt hoặc là mũ có rèm che mặt.

Cô nương nói chuyện kia thoạt nhìn có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, không cần đoán cũng biết đây là fan của Tống Triều Niên.

Ha ha ha ~ không nghĩ tới cái kẻ mặt liệt tướng quân Tống Triều Niên này cũng có fan!

Đoán chừng ngay cả Tống Triều Niên cũng không biết chính mình thế nhưng còn có fan đâu!


Vốn dĩ Lăng Vu Đề cảm thấy tiểu cô nương này thấy người mình thích cưới người khác, ghen ghét ghen tị, nói vài câu không xuôi tai thì cũng là có thể tha thứ.

Dù sao nàng mới vừa tới Nhậm Huyên Náo thành mà đã ngay lập tức liền gây chuyện thì cũng không tốt.

Nhưng nàng không nghĩ rằng bản thân sẽ ' khoan hồng độ lượng ' để đổi lấy nhân gia được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cô nương kia lại nói tiếp: "Các ngươi không biết đúng không, nghe nói nàng ta đẻ không ra trứng, cho nên mới bị nhà chồng hưu! Thật không biết nữ nhân này sử dụng cái thuật hồ ly tinh gì mà mê hoặc được Tống tướng quân......"

Ở trong xe ngựa sắc mặt của Cửu Nguyệt, Thập Nguyệt cùng với Quế ma ma đều đã khó coi tới cực điểm, sắc mặt của Lăng Vu Đề thì lại như không có gì.


Nàng chưa bao giờ vì những người râu ria mà tự gây áp lực lên bản thân.

Bỗng cô hô một câu: "Dừng xe!"

Không chỉ có xe ngựa dừng lại, ngay cả đội ngũ cũng đồng thời ngừng lại.

Không phải bởi vì thanh âm của Lăng Vu Đề làm đội ngũ ngừng lại mà là Tống Triều Niên dương tay làm đội ngũ ngừng lại.

Chẳng qua Tống Triều Niên dương tay cùng lúc với Lăng Vu Đề hô dừng xe.

Tống Triều Niên xoay người xuống ngựa, thấy Lăng Vu Đề từ trong xe ngựa ra tới, hắn vội vàng đi đỡ lấy.

Dù có tàu xe mệt nhọc, Lăng Vu Đề lại trang điểm đơn giản nhưng khí chất của nàng lại càng thêm cho nàng không ít sự cao quý.

Vừa ra tới, mọi người liền có loại cảm giác như trời đất quay cuồng, bừng sáng cả một vùng.

Không phải bởi vì Lăng Vu Đề đẹp khuynh quốc khuynh thành đến mức nào mà là bởi vì khí chất toàn thân Lăng Vu Đề làm cho những người không có tự tin cảm thấy tự ti.


Biết Tống Triều Niên xuống ngựa là bởi vì nghe được lời cô mương kia vừa mới nói, Lăng Vu Đề chỉ cần liếc hắn một cái, liền biết suy nghĩ của hắn.

Nhẹ giọng đối Tống Triều Niên nói một câu: "Ngươi liền tại đây nhìn thôi."

Lão bà đại nhân đã lên tiếng, Tống Triều Niên nào dám không ngoan ngoãn!

Vì thế, mọi người liền nhìn thấy Lăng Vu Đề buông tay Tống tướng quân ra, hướng về nơi vừa mới phát ra tiếng nói đi đến, còn Tống tướng quân thì chỉ đứng ở tại chỗ nhìn.

Lăng Vu Đề bước đến, mọi người đều sôi nổi nhường đường, thực nhanh, Lăng Vu Đề liền đi tới trước mặt cô nương kia.

Nghiêng đầu trên dưới đánh giá cô nương kia một phen: "Ngươi tên là gì?" Thanh âm của Lăng Vu Đề thực lạnh lùng, nghe không ra hỉ nộ.

"Sư, Sư Nguyệt Hương." Sư Nguyệt Hương nuốt nuốt nước bọt, không tự chủ được liền báo ra tên họ của mình.
Lăng Vu Đề gật đầu, à một tiếng: "Ta tên là Hướng Noãn, phong hào là Noãn Dương huyện chủ, chồng trước của ta là Nguyên vương."

"Ta cần phải nói một chút, lời ngươi nói, quá thô tục quá không gia giáo. Nếu người nhà của ngươi đối với ngươi phóng túng như thế thì ta cảm thấy ta cần phải thay người nhà ngươi dạy dỗ ngươi!"

Giọng nói Lăng Vu Đề bình tĩnh, không có hỉ nộ, cũng không có chửi ầm lên.

Hai người đứng chung một chỗ, Sư Nguyệt Hương nháy mắt đã bị so thành con kiến.

Mặt Sư Nguyệt Hương đỏ lên, hơi há mồm, lời nói còn ở trong họng, Lăng Vu Đề đã cất giọng gọi Tống Triều Niên.

"Tướng công, thời gian trước không phải ngươi nói muốn huấn luyện nữ binh sao, ta thấy vị cô nương tên Sư Nguyệt Hương này cũng không tồi, ngươi thấy sao?"

Tống Triều Niên đã sớm bị xưng hô "tướng công" của Lăng Vu Đề làm cho lâng lâng, nào còn có tâm tư đi nghe câu nói sau của Lăng Vu Đề.
Liền ngơ ngác gật đầu, lên tiếng: "Được."

Nữ binh?!

Sư Nguyệt Hương sợ ngây người, ở Nhậm Huyên Náo thành, mỗi tháng đều có một ngày cho phép mọi người trong thành đi xem quân doanh luyện binh.

Nàng tận mắt nhìn thấy luyện binh có bao nhiêu vất vả, trời ạ ~ nàng không muốn tham gia quân ngũ!

Sư Nguyệt Hương đều rất nhanh khóc ra tới, muốn chịu thua, chính là đối mặt lại là ' tình địch ' của nàng nên làm sao cũng không mở miệng được.

Lăng Vu Đề chỉ cười cười, động tác ưu nhã xoay người rời đi, về tới trên xe ngựa.

Thẳng đến lúc xe ngựa cùng đội ngũ tiếp tục lên đường, những bá tánh vừa nãy bị Lăng Vu Đề làm cho kinh sợ mới hồi phục tinh thần lại được.

"Trời ạ ~ phu nhân của tướng quân đến gần nhìn càng thêm xinh đẹp!"

"Đúng vậy, phu nhân tướng quân lớn lên thật cao! Cùng tướng quân đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi!"
......

Nghe được các loại tán dương làm khóe miệng Lăng Vu Đề giơ lên.

Tuy rằng cái người tên Sư Nguyệt Hương kia nói chuyện thực bất cẩn nhưng nàng vừa mới đến đến nhận chức tại Huyên Náo thành, dù nàng không thèm để ý nhưng cũng phải cho Tống Triều Niên chút mặt mũi chứ!

Lấy phương thức như vậy giáo huấn Sư Nguyệt Hương, so với đánh nàng ta mấy bàn tay còn muốn hiệu quả hơn nhiều.

Nàng chính là người đã từng gả thì thế nào? Nàng thoải mái hào phóng rõ ràng giới thiệu, lại không có làm trộm cướp, làm sao phải chột dạ?!

Huống hồ, người nàng gả là Tống Triều Niên cũng không phải là những bà nhiều chuyện đó!

Con người nếu quá để ý đến đánh giá của người khác đối chính mình vậy thì sống quá vất vả rồi......

Trở lại phủ tướng quân trong Nhậm Huyên Náo thành Tống Triều Niên liền đi triệu tập thủ hạ mở họp.
Lăng Vu Đề thì về phòng thoải mái dễ chịu tắm nước ấm, sau đó nằm lên giường, ngủ.

Thư bình an đã trên đường trở lại kinh thành, đoán chắc một tháng sau, Hướng mẫu có thể nhận được.

Haizz ~ giao thông ở cổ đại và đưa tin thật là đáng thương!

Vẫn là hiện đại tốt hơn, có chuyện gì gọi điện thoại một cú là được! Muốn đi đâu thì liền có phi cơ xe lửa các loại phương tiện giao thông!

Trở mình, Lăng Vu Đề cảm thấy xương cốt của chính mình đều sắp tan thành từng mảnh mất rồi!

Dù cho Tống Triều Niên đã chấp nhận giảm tốc độ, chiếm cố nàng nhưng thân thể này cũng không phải thường đi xa!

Vừa đi thuyền vừa đi xe ngựa, là bản thân đều ăn không tiêu.

Thật là may mắn Hướng mẫu không có đi theo tới, Quế ma ma lúc này đi đường đều còn phải nhờ người khác nâng, càng đừng nói Hướng mẫu......
"Thật là có loại cảm giác tới Nhậm Huyên Náo thành liền không muốn đi bất kỳ đâu nữa." Lăng Vu Đề vừa mới ngủ một giấc, tỉnh lại liền ôm chăn lẩm bẩm một câu.

Vị trí bên cạnh đột nhiên hơi lún xuống một chút, ngay sau đó một bàn tay đặt ở trên eo Lăng Vu Đề.

"Vì sao?" Bên tai truyền đến thanh âm của Tống Triều Niên.

"Quá mệt mỏi ~~" Lăng Vu Đề buông chăn ra xoay người lại, tay chân theo thói quen đặt ở trên người Tống Triều Niên, sau đó đem đầu vùi ở trong lòng ngực Tống Triều Niên.

Khóe miệng Tống Triều Niên hơi hơi nâng lên, trải qua luyện tập, cuối cùng Tống Triều Niên cười cũng không đến nỗi khó coi nữa.

Sau đó hắn phát hiện, hắn chỉ cần là lúc đối mặt với Lăng Vu Đề thì hắn mới có thể cười được.

Đối mặt với những người khác, hắn như cũ là tướng quân mặt liệt.
Ôm Lăng Vu Đề, xiết chặt một cái, cả người Lăng Vu Đề đều ghé vào trên người Tống Triều Niên.

Tống Triều Niên nâng tay, ở trên vai Lăng Vu Đề làm động tác mềm nhẹ mát xa cho nàng.