Trên xe ngựa nàng cứ nhắm nghiền hai mắt lại, Hoa nhi thấy thế liền lo lắng nghĩ rằng nàng mệt mõi quá độ nên lên tiếng khuyên "điện hạ nếu cảm thấy không khỏe thì ngày mai không cần phải đi cùng bọn họ đâu"
"Ta không sao, chỉ là hơi buồn ngủ mốt chút lát nữa quay về ngủ một giấc là khỏe rồi" nàng nghe Hoa nhi nói thế nhưng vẫn không mở mắt ra mà đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt lại.
Thu nhi và Hoa nhi nghe nàng bảo không sao, nhưng trong lòng có chút lo lắng cho nàng.
Thật ra nàng không hề nhàn hạ như vẽ bề ngoài của mình, mọi người đều thấy buổi sáng thì nàng có vẽ thảnh thơi nhưng về đêm lại có rất nhiều việc nàng phải làm, thật sự thì nàng đang ránh một nửa trách nhiệm giang sơn xã tắc trên đôi vai nhỏ bé của mình.
Do Thu nhi cùng Hoa nhi là người thân tính nhất của nàng nên những việc nàng làm bọn họ đều chứng kiến cả.

Còn về phần Phù Du nàng vẫn chưa thực sự tin tưởng nàng ta, nàng cần thêm thời gian quan sát thêm nàng ta để xem nàng ta có đáng được nàng tin tưởng hay không.
Suốt đoạn đường đi về kinh thành Thu nhi và Hoa nhi dùng ánh mắt đầy lo lắng để mà nhìn nàng, giác quan của người luyện võ rất cao hơn nữa võ công nàng lại rất cao nên nàng biết rõ hai người bọn vẫn luôn nhìn nàng nhưng nàng cứ nhắm mắc và mặc kệ hai người họ nhìn.
Về đến hoàng cung thì trời đã tối hẳn, nàng chỉ tắm rửa thay y phục sau đó chui thẳng lên giường mà ngủ, chẳng màng đến việc ăn uống.
Thu nhi và Hoa nhi định sai người nấu một vài món đơn giản cho nàng lót dạ, nhưng phát hiện nàng đã ngủ nên âm thầm thổi tắt đèn sau đó lui ra.
—————
Bên phía Chu phủ lúc này thì đang vô cùng vui vẻ bởi đám người của Chu Tuấn đã có thể tham gia vào vòng tiếp theo.
Thấy mọi người trong gia đình vui vẻ như thế Chu Thương liền đứng nép vào một bên, Chu Thế Hiền thấy thế liền gọi hắn lại nói " Thương nhi, con không cần phải buồn mọi chuyện ta cũng đã nghe nói qua cả rồi, con đã lam rất tốt rồi.

Hiện tại con cũng đang ở dưới trướng của Lý đại nhân, sự nghiệp của con nhất định sẽ thăng tiến mà."
"Nội tổ phụ, con thật sự cảm thấy bản thân mình quá yếu kém rồi" Chu Thương buồn bã nói.
"Không yếu kém, không yếu kém ta đã nghe Tuấn nhi nói qua rồi, chẳng phải điện hạ cũng bảo con chỉ kém mai mắn một chút thôi hai sao, con đừng có mà tự trác bản thân như thế"
"Tổ phụ, con..." hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thế Hiền nghe thế thì cười ôn hòa tay vỗ vỗ vào tay người cháu ngốc của mình mà nói "ta không có mắt mặt, hơn nữa ta lại cảm thấy tự hào.

Con đừng buồn nữa mau vui vẻ lên, chứ con mà cứ ủ dột như thế này thì ông già như ta đây cũng sẽ bị con lây cho cái chứng ủ dột đấy."
Chu Thương nghe thế chỉ đành mỉm cười đáp "được, con không buồn nữa"
Chu Thế Hiền từ nãy giờ chỉ chờ có nhiu đây liền gật đầu đầy hài lòng " vậy mới tốt"
Sáng ngày hôm sau khi Thu nhi và Hoa nhi vào để hầu hạ thay y phục cho nàng để chuẩn bị xuất phát thì thấy nàng vẫn nằm trên giường, bọn họ thì cho rằng nàng chỉ là ngủ quên định tiếng lại gần để gọi nàng dậy.
Nhưng khi tiếng lại gần họ liền phát hiện ra điều không đúng, sắc mặt của nàng hiện tại không được tốt lắm.
Thu nhi thấy vậy liền vội vàng sai người chạy đi truyền thái y.


Thái y viện nghe nói người của Ngọc Hàn cung vội vàng chạy đến mời thái y thì lòng vội vàng kiu không ổn.
Thế là mấy thái y lão làn trong nghề vội vàng cầm hòm thuốc chạy một mạch đến chỗ của nàng.
Vừa bước đến cửa thì bọn họ đã thấy thái hậu cùng hoàng đế đang ngồi sẵn tại đó.
Lúc nãy khi Thu nhi sai người chạy đi mời thái y thì Hoa nhi bên cạnh cũng nhanh chóng chạy đi mời thái hậu đến, nhưng giữa đường lại gặp hoàng đế chuẩn bị đi thượng triều.

Hắn thấy nàng ta vội vàng như thế thì lập tức nghĩ ngay đến việc nàng gặp chuyện nên vội vàng hỏi thử thì biết được sự việc, thế là hắn sai người cho hủy bỏ buổi thượng triều rồi vội vàng chạy đến chỗ nàng.
Quay lại hiện tại mấy thái y khi thấy Trác Quân cùng thái hậu thì chưa bị hành lễ nhưng hắn lập tức kiêu bọn họ trực tiếp bỏ qua thủ túc gờm gà mà chực tiếp bước đến chuẩn bệnh cho nàng.
Thu nhi năng cánh tay nàng để lên một cái gối sau đó dùng một chiếc khăn tay trải lên tay nàng.

Dù sau thân phận nàng cũng là công chúa nên những thủ tục như vậy cũng là đương nhiên.
Thế rồi lần lượt các thái y tiến lên mà chuẩn bệnh cho nàng.

Thái hậu ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng, nước mắt sắp rơi đến nơi rồi, nhưng Trác Quân cứ ngồi bên cạnh mà an ủi nên những giọt nước mắt ấy bị kìm lại mà ko rơi xuống.

Sau khi từng người chuẩn xong thì Thu nhi lại lần nữa đặt tay nàng về vị trí cũ.
Các thái y lúc này bên cạnh đưa mắt nhìn nhau sau đó một vị thái y lớn tuổi nhất tiến lên chấp tay cuối người hành lễ nói "khởi bẩm bệ hạ, thái hậu, điện hạ chỉ là lao lực quá độ cơ thể bị mất sức, chỉ cần điều dưỡng lại là được, thần sẽ kê một vài đơn thuốc cho điện hạ tẩm bổ lại cơ thể."
Nghe thế Trác Quân nhíu mài hỏi " Vậy sao muội ấy không tĩnh lại?"
Thái y nghe nói thì lại lên tiếng " bẩm bệ hạ chỉ là điện hạ quá mệt mỗi nên ngủ hơi sâu, nếu không nhằm thì trưa nay điện hạ sẽ tĩnh lại."
Thái hậu nghe thế cũng bớt phần lo lắng còn hắn tuy ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy được rồi các ngươi lui xuống đi" các thái y nghe thế thì cuối người hành lễ " vậy chúng thần xin caoa lui" nói xong bọn họ cùng nhau lui về sau ba bước sau đó bọn họ mới quay người rời đi, vừa bước khỏi cửa Ngọc Hàn cung thì tảng đá to chình ình bọn họ đang vác trên lưng như được đặt xuống.
Bọn họ thật sự sợ nàng lỡ như thật sự có chuyện gì thì e là bọn họ không phải tự mình bước ra mà chính là được thị vệ kéo ra.

Nhưng rất mai là nàng không sau.
Bên trong Ngọc Hàn cung lúc này, thái hậu thì nhìn người con gái đang nằm đó của mình mà đau lòng còn Trác Quân thì lại vô cùng lo lắng cùng tự trách bản thân.
Hắn lo cho nàng, trách bản thân tại sao lại phải để nàng lo lắng mọi việc như thế, hắn trác mình tại sao lại không đủ năng lực.

Hắn hạ quyết tâm rằng bản thân sau này nhất định sẻ cố gắng nhìu hơn để tình cảnh ngày hôm nay sẽ không lập lại nữa.
Tin nàng bị bệnh đã truyền đến chổ các lục quan, thế là bọn họ cũng hiểu được lý do vì sau buổi triều hơm nay bị hủy.
Tin này cũng truyền đến chổ các võ quan, bọn họ từ sáng đến giờ không xuất phát chính là đợi nàng đến nhưng nay nàng không đến được thế là bọn họ phải ngay lập tức xuất phát.
Một võ quan lớn giọng thông báo "Các ngươi mau chuẩn bị để năm phút nữa xuất phát "

Nghe được thông báo chuẩn bị xuất phát thì Chu Tuấn nghĩ nàng đã đến nên liền đưa mắt để tìm hình bóng nàng, nhưng nhìn mãi một hối hắn vẫn không thấy nên đánh liều bước đến hỏi một vị võ quan.
"Đại nhân, tại sao lại xuất phát? Vị đó vẫn chưa đến mà"
"Vị đó? Ngươi đang nói điện hạ ấy hả"
Chu Tuấn nghe hỏi thì liền gật đầu.
Võ quan kia nghe hỏi thì rất tốt bụng mà trả lời " Lúc nãy trong cung có người đến báo điện hạ đang lâm bệnh nên không thể đến được"
Nghe nói thế Chu Tuấn đơ ra, nàng bệnh sao? hắn khônv hề hay biết, không biết nàng bệnh có nặng không? hắn thật sự vô cùng lo lắng cho sức khỏe của nàng.
Hắn cứ thế mà ôm tâm trạng lo lắng mà gời đi.
Hoàng cung.
Cuối cùng thì đến tận trưa thì nàng cũng thật sự mà tĩnh dậy, Trác Quân và thái hậu khi thấy nàng tĩnh thì rất đỗi mà vui mừng, gối gít hỏi nàng có chỗ nào không khỏe không, có cần truyền thái y lần nữa không.
Bọn họ cứ thế mà hỏi thâm còn nàng thì trả lời đến quên trời trăn mây đất.
** Mọi người trong cung đều gọi nàng là Điện Hạ đó là danh hiệu để gọi riêng mình nàng, danh hiệu này được gọi để biểu hiện sự tôn kính.

Nó cũng gần giống như Bệ Hạ mà người ta dùng để gọi Trác Quân.
Hai chữ Điện Hạ này chỉ được dùng để gọi riêng nàng, trong cung không có bất cứ vương gia hay công chúa nào được dùng hai từ Điện Hạ ấy..