CHƯƠNG 56: TẠI SAO KHÔNG THỂ DỪNG LẠI.

Trần Lạc Thần quay đầu lại, vẻ mặt lúc này rất thờ ơ, nhìn Dương Ngọc:

“Dương Ngọc, những điều cô nói đương nhiên là tôi không quên, chính vì trước kia cô không ghét bỏ tôi mới khiên tôi cảm thấy cuộc đời này vẫn còn hi vọng, cô có biết không, rất nhiều lần tôi đã nghĩ, vì cô tôi đồng ý trả giá tất cả, khoảng thời gian trước, cô chia tay với tôi, nói thật, sự đau đớn đó đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, bao gồm cả giây phút này, tôi cũng hi vọng cô có thể có được một cuộc sống tốt đẹp.”

“Từ nay về sau cũng vậy, cô hãy sống thật tốt cuộc sống của mình!”

Mấy ngày nay đã trải qua một số chuyện, tái hợp với Dương Ngọc là chuyện không thể nào!

Nhưng những lời nói này không phải là nói cho lấy lệ, mà là những lời thật lòng của Trần Lạc Thần

Dương Ngọc nghe thấy những lời này cũng không hề phát điên.

Nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng.

Đúng vậy, đã từng có một người con trai yêu cô ta như vậy, sẵn sàng hi sinh tất cả vì cô ta.

Nhưng bản thân thì sao, những thứ mà mình chạy theo chỉ là một sự an ủi.

Lúc này Dương Ngọc cũng không dám nói gì, trước đây, tình yêu mà cô ta dành cho Trần Lạc Thần là thật, là thật 100%.

Lúc đó cô ta muốn tìm một người con trai thích mình mà không cần phải suy nghĩ đến điều gì.

Nhưng sau này, nhìn thấy rất nhiều nữ sinh, thậm chí còn có những nữ sinh không xinh đẹp bằng mình, đều tìm được những người bạn trai rất đẹp trai lại giàu có.

Vì vậy Dương Ngọc đã dao động.

Trước đây cô ta chỉ nghe nói đến Lục Phàm, chứ không hề quen biết.

Nhưng khi anh ta lái chiếc BMW dừng lại trước mặt mình để hẹn gặp, Dương Ngọc thật sự đã rung động.

So với Lục Phàm, Trần Lạc Thần không là gì cả.

Lúc chia tay, bản thân cô ta cũng rất đau lòng, nhưng lúc nhận được một chiếc điện thoại iphone mà Lục Phàm tặng, nỗi đau này đã biến mất.

Bây giờ, Trần Lạc Thần mới là phú nhị đại, một phú nhị đại hàng đầu.

Dương Ngọc thật sự hối hận.

Cô ta đã bỏ lỡ người quan trọng nhất!

Hơn nữa, những lời nói lúc này của Trần Lạc Thần đã rất rõ ràng, sẽ không tái hợp!

Cô ta cảm giác bản thân mình bây giờ đã bị người ta lột sạch sau đó ném trên đường, vô cùng nhục nhã.

“Được, tôi hiểu rồi!”

Vành mắt Dương Ngọc đỏ au, nắm chặt tay, gằn từng chữ nói:

“Nhưng Trần Lạc Thần anh nhớ đấy cho tôi, Dương Ngọc tôi sẽ không để anh mãi mãi coi thường tôi, có một ngày, tôi sẽ khiến Trần Lạc Thần anh cũng phải nhìn thấy bóng lưng của tôi như thế này! Tôi sẽ lấy lại tất cả sự nhục nhã ngày hôm nay!”

Dương Ngọc lau nước mắt, hung hăng trừng mắt với Trần Lạc Thần, sau đó thẳng tay cởi bộ đồng phụ của nhân viên ra, ném xuống dưới chân Trần Lạc Thần sau đó rời đi!

Trần Lạc Thần nhìn bóng lưng của cô ta, nhất là dáng vẻ tức giận cuối cùng cô Dương Ngọc, trong lòng khá khó chịu.

Haizz, vẫn là câu nói đó: Hi vọng cô có một cuộc sống thật tốt!

Chuyện này có thể nói là rất ngoài ý muốn, Trịnh Duyệt bị tát một cái, lúc này cũng không dám gì.

Cho dù là bạn gái trước, thì cô ta cũng đã từng là bạn gái của cậu Trần.

Chỉ có thể không cam lòng nuốt cơn giận này xuống.

Mấy người đi đến phòng bao.

Bộ trưởng Hoàng của cơ quan quản lý thị trường, bộ trưởng Tống của Bộ giáo dục, hôm nay hẹn gặp Trần Lạc Thần thực ra đều có mục đích.

Vấn đề thu hút đầu tư ở một số khu vực, còn có việc chuẩn bị mở trường tiểu học hi vọng cho một số trẻ em từ nơi khác đến.

Bọn họ hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng.

Những thứ này đều là chị Trần Bạch Lan căn dặn.

Bây giờ, giao cho mình quản, Trần Lạc Thần cũng hiểu ý của chị mình, chính là muốn để mình kiếm được cái ân huệ này.

Trần Lạc Thần rất vui vẻ đồng ý.

Hoàng Vĩ Dân và Tống Thu Sinh đương nhiên vô cùng biết ơn.

Phải biết là, mỗi hợp đồng mà Trần Lạc Thần ký không phải là một dự án đơn giản.

Vì dụ như trường tiểu học Hi Vọng, theo yêu cầu xây dựng của Kim Lăng, có đến 29 trường.

Bữa ăn này vô cùng thuận lợi.

Trần Lạc Thần cũng làm quen được không ít những thương nhân cao quý khác ở Kim Lăng.

“Cậu Trần, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu như cậu có chuyện gì cần dùng đến, có thể nói một tiếng!”

Trước khi rời đi, Hoàng Vĩ Dân và Trần Lạc Thần có bắt tay với nhau.

Ông ta chưa từng nghĩ đến, một người chắc chắn được xem như là người giàu có nhất của Trung Quốc như cậu Trần lại đối xử với những người thấp kém hơn như vậy.

Thật sự rất khác so với tưởng tượng của ông ta!

Hơn nữa, lần này Trần Lạc Thần cũng xem như đã giúp ông ta một việc lớn.

Nhưng Trần Lạc Thần biết mình vẫn có chút yếu trên phương diện xã giao, nhưng không cần vội, từ từ sẽ đến thôi!

“Cậu Trần!”

Sau khi tất cả khách mời đã đi, Trần Lạc Thần cũng chuẩn bị rời đi, ngày mai phải thi môn thứ ba, anh phải quay về để ôn tập!

Mà lúc này, Trịnh Duyệt với khuôn mặt ngượng ngùng, ửng đỏ đi đến.

Dù sao lúc nãy cô ta cũng vừa bị đánh, nên lúc này đứng trước mặt Trần Lạc Thần ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

Mà người ngại ngùng lại là Trần Lạc Thần.

Một đàn chị xinh đẹp như thế này, nhưng lúc nào cũng rất trêu trọc người khác, lần trước, suýt nữa anh cũng đã đầu hàng!

“Chuyện gì?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Là như thế này cậu Trần, buổi chiều tôi không phải đi học, đường cậu về trường học thuận đường với đường tôi về nhà, tôi có thể đưa cậu đi không?”

Trịnh Duyệt cố tình đến gần Trần Lạc Thần.

Phải biết là Trần Lạc Thần là một ngươi rất trầm tính và nội tâm, ngoài sự kính trọng trong lòng, Trịnh Duyệt đối với Trần Lạc Thần cũng lớn mật hơn rất nhiều.

Dù sao, nếu như có mối quan hệ tối với Trần Lạc Thần, thậm chí có cơ hội câu được cậu Trần, cho dù bản thân có trở thành công cụ phát tiết, Trịnh Duyệt cũng đồng ý.

“Được!”

Trần Lạc Thần không cần suy nghĩ đã lập tức đồng ý.

Dù sao, lúc nãy Trịnh Duyệt bị Dương Ngọc tát một cái, nhưng lại không dám làm gì, nói trắng ra, ít nhiều cũng có liên quan đến anh.

Trịnh Duyệt nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, vội vàng đi lái xe.

Nhưng điều khiến Trần Lạc Thần không ngờ đến chính chiếc xe mà Trịnh Duyệt lái cũng không tồi, Mercedes – Benz

Có vẻ như cuộc sống của Trịnh Duyệt ở Sơn Trang rất tốt.

Ở trong xe hai người không ai nói một câu nào.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Trịnh Duyệt reo lên.

Nhưng cô ta cầm lên, liếc nhìn, sau đó bực mình cúp máy.

Nhưng rất nhanh, điện thoại lại vang lên.

Trịnh Duyệt cầm lên sau đó lại cúp máy.

“Nhận đi, sợ tôi nghe thấy sao?”

Trần Lạc Thần nở một nụ cười gượng gạo.

Mặt Trịnh Duyệt đỏ ửng: “Sao có thể như vậy chứ, ở trước mặt cậu Trần, tôi không có bí mật gì cả, cho dù cậu Trần muốn nghe cái gì, muốn cái gì tiểu Duyệt đều sẽ khiến cậu Trần hài lòng….”

Giọng nói nhẹ nhàng, công thệm Trịnh Duyệt còn cố ý nhấc chân lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà.

Nhìn thấy vậy, cả người Trần Lạc Thần máu nóng sục sôi.

Thật sự muốn véo một cái, nhưng Trần Lạc Thần lại có chút ngại ngùng.

Mà điện thoại lại reo lên.

Lần này Trịnh Duyệt không cúp máy nữa, mà ấn vào nút nghe: “Hứa Siêu, anh bị bệnh à? Còn gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm chuyện anh có tiền hay không, mà là chúng ta không thể! Trong lòng tôi đã có người khác rồi, anh mau đi tìm người khác đi! Anh giàu như vậy, chắc chắn không thiếu phụ nữ!”

Nói xong, Trịnh Duyệt lại hung hăng cúp máy.

Cô ta cố ý nói to, thứ nhất, là cô ta muốn nói rõ với Trần Lạc Thần, mình cũng có phú nhị đại theo đuổi, nhưng bản thân không hề ghét bỏ những người nghèo yêu những người giàu.

Thứ hai, ám chỉ với Trần Lạc Thần là mình vẫn còn độc thân, nếu như cậu Trần muốn, cậu có thể làm bất cứ điều gì!

Nhưng tiếc là, cậu Trần vẫn không động chân động ta với mình, lẽ nào, cô ta cần phải chủ động một chút?

Mà hai người ở trong xe một lúc, lúc sự ngại ngùng bắt đầu xoắn xuýt lại, chiếc xe cũng từ từ đi đến cổng trường đại học Kim Lăng.

Đây là một chiếc xe Mercedes – Benz trị giá 2,1 tỷ, đương nhiên là thu hút sự chú ý của không ít người.

“Được rồi, xuống ở đây đi!” Trần Lạc Thần nhìn thấy rất nhiều sinh viên đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, nếu như đi vào trong, chắc chắn sẽ có càng nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, một cảm giác không được thoải mái.

Nhưng lúc này, Trịnh Duyệt lại không nói gì, cô ta nhíu mày, vô cùng ngượng ngùng nhìn mấy nam sinh nữ sinh đừng ở cổng trường, khẽ nói:

“Cậu Trần, có thể đi vào thêm một chút, hoặc bên ngoài một chút, đừng xuống ở đây được không?”

“Hả? Tại sao?”