“Hai người là bố mẹ của đứa bé đúng không? Ký tên vào đây đi.

Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp rửa ruột.”

Tô Cẩm Tinh muốn thoát khỏi vòng tay của Tiêu Cận Ngôn nhưng anh nhất quyết không buông.

“Tiêu Cận Ngôn, anh buông tôi ra, tôi muốn ký tên cho Viên Nguyệt!”

Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn vẫn không thay đổi.

Anh kéo chặt cô vào lòng, tay kia cầm lấy cây bút bi ký tên mình vào tờ giấy đồng ý: “Tôi ký.”

Anh ký tên xong rồi đưa cho bác sĩ: “Làm phiền bác sĩ.”

Bác sĩ nhận lấy, ngập ngừng một chút nhưng vẫn hỏi: “Có cần gọi cảnh sát không? Tôi nghe hai người nói chuyện thì hình như lần này đứa nhỏ uống nhầm rượu trắng không phải do các người bất cẩn mà là do người khác làm phải không? Có thể là bảo mẫu trong nhà hay ai đó không?”

“Gọi cảnh sát đi.”

Tiêu Cận Ngôn không muốn nghi ngờ lão quản gia nhưng anh cũng phải điều tra rõ chân tướng chuyện này.

Ngay sau đó, cảnh sát đã đến và lấy khẩu cung của bác Lâm.

“… Tôi thực sự không biết tại sao nước trong bình lại biến thành rượu.

Tôi không hề uống rượu và trong nhà cũng không có rượu! Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, cho dù có là rượu thì tôi cũng không mờ mắt đến nỗi không phân rõ nước và rượu chứ?”

Tiêu Cận Ngôn khoanh tay dựa vào bức tường bên cạnh, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa cảnh sát và bác Lâm.

Trông bác Lâm không có vẻ gì là đang nói dối, vả lại bác Lâm đã ở nhà họ Tiêu bao nhiêu năm qua, ông ấy sẽ chỉ có lòng biết ơn với nhà họ Tiêu, tuyệt đối không làm hại Viên Nguyệt.

Vậy người động tay động chân là người khác.

“Bác này, vậy bác nghĩ lại đi, chiều nay bác có gặp người khả nghi nào không?”

“Người khả nghi…” Bác Lâm cố gắng nhớ lại một lần nhưng vẫn không nghĩ ra.

Tiêu Cận Ngôn tìm trong điện thoại bức ảnh chụp Dương Tuyết Duyệt và mẹ cô ta trong bữa tiệc sinh nhật và cho bác ấy xem: “Bác Lâm, chiều nay bác có thấy hai người này không?”

Bác Lâm nheo mắt cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó lắc đầu: “Không có, tôi không có nhìn thấy.”

“Bác nghĩ kỹ lại đi.”

“Cậu chủ, tôi thật sự chưa gặp qua hai người này.

Chiều nay tôi dẫn Viên Nguyệt đến vườn hoa nhỏ chơi, thật sự chưa gặp qua người nào.”

Cảnh sát cũng thấy lạ: “Vậy thì… nếu không có ai khác, người duy nhất có thể chạm vào cái bình này cũng chỉ có một mình bác thôi.”

Bác Lâm cúi đầu đau đớn, không ngừng lắc đầu: “Tôi không có, tôi thật sự không có, tôi yêu thương Tiểu Viên Nguyệt như vậy, sao có thể hại con bé chứ…”

Bác Lâm không thể nhớ bất cứ điều gì, việc lấy lời khai cũng rơi vào bế tắc.

Đột nhiên, dường như bác Lâm nghĩ ra điều gì đó, liền nói: “Phải rồi, trưa nay trong nhà có tiếng động lớn.

Tôi nghĩ là có vật nặng gì đó bị rớt nên vội vàng vào xem thử.

Lúc đó tôi có rời đi một chút nhưng thời gian ngắn lắm, nhiều nhất là một phút thì tôi đã quay lại rồi! Tuy nhiên, nếu ai đó muốn thay nước trong bình thì phải đổ hết nước trước rồi mới rót rượu vào, chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì hoàn toàn không đủ…”

Quả thật là không đủ.

Miệng bình sữa tương đối hẹp, muốn rót nhiều rượu như vậy, lại còn biến mất không tăm tích, chắc chắn không thể làm được trong một phút.

Cảnh sát chỉ có thể nói: “Chuyện này chúng tôi phải về nghiên cứu điều tra.

Anh Tiêu, nếu có tin tức gì thì chúng tôi sẽ kịp thời liên lạc với anh.”

Tiêu Cận Ngôn bình tĩnh hỏi: “Nếu không phải thay nước trong đó mà là… trực tiếp đổi một cái bình khác thì sao?”

Cả bác Lâm và cảnh sát đều giật mình.

Đổi bình đơn giản hơn nhiều, không cần tới một phút, ba mươi giây là quá đủ.

Tiêu Cận Ngôn nói: “Cảnh sát, phiền anh thu thập dấu vân tay trên bình sữa này, chắc là sẽ rõ ràng.”

“Được, chúng tôi sẽ tiến hành so sánh dấu vân tay càng nhanh càng tốt, nhưng thành phố có rất nhiều người, lượng dữ liệu rất lớn, việc so sánh sẽ mất chút thời gian, có lẽ khoảng một tháng…”

“Ngày mai tôi sẽ gửi một phần dấu vân tay đến đồn cảnh sát, phiền các anh hãy đối chiếu.”

Viên cảnh sát gật đầu: “Anh Tiêu, anh đã có đối tượng nghi ngờ rồi sao?”

“… Đúng.”

“Vậy thì đơn giản rồi.

Hôm nay chúng tôi về trước để trích xuất các dấu vân tay phía trên.

Ngày mai anh gửi mẫu so sánh cho chúng tôi là có thể tiến hành so sánh, kết quả sẽ có ngay trong ngày.”

“Oe oe oe…” Tiếng khóc xé lòng của Tiểu Viên Nguyệt đột nhiên vang lên cách đó không xa.

Cả Tiêu Cận Ngôn và bác Lâm đều vội vã chạy tới.

Tiêu Cận Ngôn bế Tiểu Viên Nguyệt từ vòng tay của y tá, đau lòng mà nhẹ nhàng dỗ dành.

Y tá dặn dò: “Người lớn rửa ruột đã rất khó chịu chứ đừng nói đến trẻ con.

Chao ôi, thật là tội nghiệp.

Tuổi còn nhỏ mà phải chịu tội như vậy.”

Trái tim Tô Cẩm Tinh càng quặn thắt hơn, nước mắt lăn dài từng giọt, trong lòng cô đau đớn như bị một đôi tay vô danh giày xéo dữ dội, chỉ ước gì mình có thể chịu tội thay cho con gái.

Y tá nói: “Mấy ngày tới tốt nhất không nên cho bé uống sữa bột, mẹ bé có sữa cho con bú không?”

“Có.”

“Vậy thì nên cho bé bú sữa mẹ đi, sẽ tốt hơn cho dạ dày.”

“Được, cảm ơn.”

Cô y tá nói: “Đưa bé về phòng bệnh trước đi.

Tối nay còn cần phải quan sát.”

Tô Cẩm Tinh nói: “Con tôi có thể ở cùng phòng bệnh với tôi không? Tôi ở trên tầng mười sáu.”

Y tá hơi ngạc nhiên, nhưng thấy cô mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, chắc là bệnh nhân nội trú, nhưng mà…

“Tầng mười sáu? Đó là… khoa ung bướu.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Đúng vậy, tôi bị ung thư phổi.”

“Hả?”

“Liệu ung thư phổi có ảnh hưởng đến việc cho con bú không?”

“Về mặt lý thuyết thì không ảnh hưởng…”

“Vậy là tốt rồi.”

Khi Tô Cẩm Tinh nói về tình trạng bệnh của mình, thái độ bình tĩnh của cô khiến y tá rất ngạc nhiên, nhưng cô ấy vẫn đồng ý: “Tốt nhất là em bé nên có mẹ chăm sóc.

Bé chắc vừa đầy tháng nhỉ? Vậy ở bên cạnh mẹ thì tiện hơn.

Giờ tôi đi làm thủ tục giúp các người."

“Được, cảm ơn cô.”

Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nhỏ.

Khuôn mặt của Tiểu Viên Nguyệt như biến thành một con mèo nhỏ do khóc quá nhiều, nhưng dường như khi nhìn thấy mẹ mình, tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại, chỉ ấm ức mếu máo, nhỏ giọng rêи ɾỉ.

“Đừng sợ, mẹ đây.” Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau này sẽ có mẹ che chở cho con, mẹ… sẽ cố gắng ở bên con lâu nhất có thể, được không?”

Tiểu Viên Nguyệt thở hổn hển, giọng rêи ɾỉ dần dần nhỏ đi.

Sự ngoan ngoãn của đứa bé khiến trái tim của Tô Cẩm Tinh như ngâm trong giấm, chua xót không chịu nổi.

“Cẩm Tinh…”

“Cút.”

“Anh…”

Tô Cẩm Tinh lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Cho dù anh ra tòa kiện tôi cũng được, sai người tới cướp đi cũng chả sao.

Nhưng Tiêu Cận Ngôn, đây là đứa con gái tôi mang thai mười tháng mới sinh ra, thế mà suýt nữa đã chết trong tay anh.

Tôi sẽ không để nó rời xa tôi một lần nữa đâu!”

Đôi vai của Tiêu Cận Ngôn yếu ớt buông thõng, anh nhắm mắt thở dài: “Vậy sau này anh… có thể đến thăm nó không?”

“Nếu anh vẫn muốn con bé sống khỏe thì tốt hơn là không.

Anh chưa từng thấy dáng vẻ phát điên của Dương Tuyết Duyệt.

Anh tin cô ta, nhưng tôi thì không.

Nếu anh còn ở lại đây thì chẳng biết Dương Tuyết Duyệt sẽ gây ra chuyện gì điên rồ hơn nữa đâu.”

“Nhưng Cẩm Tinh, dù gì anh cũng là bố của Viên Nguyệt…”

Tô Cẩm Tinh chế nhạo: “Anh xứng sao?”

Tiêu Cận Ngôn: “…”

“Anh không xứng.”

“…”

Tô Cẩm Tinh nói: “Tiêu Cận Ngôn, coi như tôi cầu xin anh đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa, có được không?”

“…”

“Anh có cần tôi quỳ xuống không?”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu, vuốt mặt: “Không cần, anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa.”

Tô Cẩm Tinh nói thêm: “Cũng không được lén lút đi thăm nó, Dương Tuyết Duyệt sẽ biết.”

“… Được.”

“Ngày mai chúng ta hãy làm thủ tục ly hôn đi.

Chuyện dây dưa lâu rồi, coi như vừa đúng lúc cho Dương Tuyết Duyệt một liều thuốc an thần, vừa đảm bảo cho sự an toàn của Viên Nguyệt.”

“… Được rồi.

Em muốn anh làm gì, anh cũng đồng ý.”

Khi Tô Cẩm Tinh bế Viên Nguyệt trở lại phòng bệnh, trời đã về khuya.

Cô nhóc cũng đã mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu với cái miệng há hốc trong vòng tay cô, trên khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt.

Tô Cẩm Tinh làm ẩm chiếc khăn bằng nước nóng, nhẹ nhàng lau sạch cho cô bé rồi ngồi ở mép giường trông coi cô bé.

Cô không dám ngủ.

Cô sợ lần sau tỉnh lại, Viên Nguyệt sẽ bị cướp khỏi cuộc đời cô.

Cô phải trông coi con bé.

[Ngủ một giấc cho ngon đi, anh sẽ trông chừng con giúp em.]

Chẳng hiểu sao vào lúc này, khi nhìn thấy một dòng tin nhắn như mưa đúng lúc của tiên sinh, đôi mắt vừa khô cạn của Tô Cẩm Tinh đã ngay lập tức bật khóc.

Bàn tay đánh chữ của cô cũng đang run rẩy: [Tiên sinh, em sợ.]

[Đừng sợ, có anh đây rồi, không ai có thể cướp mất con của em.

Hãy nghỉ ngơi cho tốt, con cần em.]

[Nhưng em vẫn sợ…]

Có anh ở đây, vậy nên hãy an tâm.

[Tin anh đi, giao mọi chuyện cho anh, ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ, nhé?]

[… Được.].