Luận về tu vi võ đạo, Giang Vũ tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới Tông sư, nhưng luận về sức chiến đấu thực chiến, anh ấy đã có thể không phân cao thấp với Ngô Khai Sơn rồi, đúng là khó mà có thể trả lời được câu hỏi của Kim Tái An.
“Tôi đoán cái ông nội câu!”
Kim Tái An chửi một câu, phẫn nộ vung nắm đấm về phía đầu của Giang Vũ: “Cho dù hôm nay cậu thực sự che giấu sức mạnh, bổn thiếu gia đây hôm nay cũng phải đánh cho cậu bò ra đất”.
“Nói hay lắm, đáng tiếc anh không có bản lĩnh đ”".
Giang Vũ lần này không hề né tránh, lui lại nửa bước sau đó lấy đà dồn sức đấm mạnh một đấm về phía trước.
“Bổn thiếu gia lúc trước không có phòng bị mới để cho cậu được nước lấn tới”.
Kim Tái An đáy mắt thoáng vẻ điên cuồng, nói bằng giọng âm độc: “Bây giờ cậu còn dám đánh trực diện với tôi, vậy thì đi chết đi!”
“Uỳnh!”, một tiếng động cực lớn vang lên.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nắm đấm của Giang Vũ và Kim Tái An va chạm vào nhau, nội kình khủng khiếp va chạm, khiến cho cả lôi đài rung lên.
“Cậu thế mà lại có sức chiến đấu của một Tông sư”.
Sau một đấm, Kim Tái An kinh hãi hô lên, lập tức hai cánh tay chuyển động, không ngừng đấm về phía Giang Vũ.
Giang Vũ vẫn vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời dùng cả hai tay đón đầu trực tiếp với nắm đấm của Kim Tái An.
“Uỳnh uỳnh...”.
Theo từng tiếng nổ đinh tai khi hai nắm đấm va chạm vang lên, mọi người đứng xem xung quanh chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng mờ của những cú đấm giữa hai người Giang Vũ và Kim Tái An.
Tất cả mọi người đều nín thở, chời đợi nhìn thấy kết quả sau cùng của trận đấu này.
Thắng bại khó lường, lại cũng chẳng có ai nói thêm những lời thừa thãi nữa.
“A!”
Không biết sau bao nhiêu cú đấm được tung ra, Kim Tái An bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Giang Vũ thì lại rất nhanh lùi về phía sau.
“Chuyện gì? Ai thắng rồi?”
“Giang Vũ lui về phía sau trước, mà Kim Tái An lại phát ra tiếng hét thảm thiết, chuyện quái gì vậy?”
...
Tất cả mọi người đều khó hiểu và bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Khốn kiếp, cậu không tuân thủ võ đức, lại dám dẫm vào chân tôi”.
Đúng vào lúc mọi người chẳng hiểu ra làm sao, Kim Tái An khập khiễng dịch người lui về phía sau.
Mọi người lúc này mới phát hiện, bàn chân phải của Kim Tái An đã đầm đìa máu, cả mu bàn chân đã bị dẫm bẹp, có lẽ xương bàn chân đã bị vỡ vụn rồi.
“Anh và tôi là quyết đấu không có giới hạn, đừng nói dẫm lên chân, cho dù đá vào bộ hạ của anh thì cũng là hợp tình hợp lý”.
Giang Vũ cười he he nhìn Kim Tái An nói: “Có trách thì trách anh chưa từng xem phim gongfu, bị dẫm cũng đáng đời”.
“Cậu bây giờ đã thực sự chọc giận tôi rồi!”
Sau khi ổn định lại vết thương dưới chân, Kim Tái An hai mắt xung huyết nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Hôm nay bổn thiếu gia cho dù không cần gốc dược liệu trăm năm tuổi kia, cũng phải giế t chết cậu”.
“Đừng bốc phét nữa, anh nếu thực sự có bản lính thì cũng không đến mức bị tôi đánh cho tàn phế một chân”.
Giang Vũ bĩu môi đầy vẻ chẳng để tâm, chiến đấu với Kim Tái An, anh đều chẳng dùng đến pháp thuật và trận pháp đã có thể đánh anh ta như đánh chó.
“Là do cậu ép tôi đó!”
Kim Tái An trong đáy mắt đằng đằng sát khí, từ từ nhấc bàn tay phải lên: “Để cho cậu chứng kiến một chút tuyệt chiêu của tôi!”
Vừa dứt lời, bàn tay phải của Kim Tái An bỗng nhiên bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng, tiếp đó trong tay anh ta xuất hiện một con dao dài nửa mét màu trắng gần như trong suốt.
“Anh thế mà lại mang cả vũ khí, đúng là không tuân thủ võ đức!”
Giang Vũ nghi hoặc nhìn vào con dao trong tay Kim Tái An.
“Tiểu nhân vô tri. Đây là một loại bản lĩnh có thể ngưng tụ nội kình của ông đây, không phải là vũ khí gì cả”, Kim Tái An khinh bỉ đáp lại.
“Nội kình hóa thành thực thể!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!