Nhìn dáng vẻ này của cô, Mục Chính Hi nhíu mày.

Anh không thể nói mình là một người đàn ông tốt, nhưng đối với Lăng Tiêu Tường…

Anh không có quá nhiều áy náy, vì anh cũng chưa từng thật lòng để tâm.

“Được rồi, Tiêu Tường, hôm nay là tiệc rượu chúc mừng, kết thúc ở đây đi!” Mục Chính Hi nói.

“Vậy anh còn tức giận với em sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi hỏi.

Mục Chính Hi nhìn Lăng Tiêu Tường, nhíu mày: “Tiêu Tường, cho tôi chút thời gian, chúng ta đều bình tĩnh một chút!”

Nghe thấy câu này, Lăng Tiêu Tường sững sốt, nhìn Mục Chính Hi nửa ngày không phản ứng lại: “Ý của anh là, muốn chia tay sao?”

“Tôi chỉ là nói, bình tĩnh vài ngày!” Mục Chính Hi rất bình tĩnh nói.

Lăng Tiêu Tường lắc đầu: “Không, em không muốn bình tĩnh, Chính Hi, anh đừng tức giận có được không!”

Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Mục Chính Hi cau mày.

“Em biết, chuyện đó là em không đúng, em sai rồi, có được không, anh đừng giận em nữa!” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi nói.

Nghe thấy cô ta nói câu này, Mục Chính Hi cau mày: “Em đi làm giám

khảo, chính là vì chuyện này!?” Mục Chính Hi bỗng nhiên hỏi.

Nghe thấy lời của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường lắc đầu: “Không phải, là ba em kêu em đi!”

“Tại sao làm vậy?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.

“Em cũng không biết, em chỉ là không thích anh và Hạ Tịch Nghiên đi bên nhau, Chính Hi, tin em, em thật sự không phải cố ý, lúc đó…em cũng không biết thế nào, liền làm vậy!” Lăng Tiêu Tường nói năng loạn xạ.

“Em chỉ là muốn anh và Hạ Tịch Nghiên chia tay, thật sự không có ý khác!”

“Tiêu Tường, tôi luôn cho rằng cô là một người công tư phân minh, tôi không có ý muốn cô giúp tôi, nhưng không nghĩ tới cô lại làm vậy, cô biết cuộc thi đó có ý nghĩa thế nào với tôi không?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.

Nghe lời của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường sững sờ.

Cô ta biết, Mục Chính Hi luôn muốn hợp tác dự án kia với Alexia.

Lăng Tiêu Tường lúc này mới phản ứng lại: “Em lúc đó không nghĩ nhiều như vậy…xin lỗi, Chính Hi, thật sự xin lỗi…”

Nhìn Lăng Tiêu Tường xin lỗi hết lần này tới lần khác, Mục Chính Hi nhíu mày.

“Thật sự không muốn tôi tức giận nữa?”

“Dạ dạ!” Lăng Tiêu Tường liên tục gật đầu.

“Vậy được, sau này đừng tìm Hạ Tịch Nghiên gây phiền phức nữa!” Mục Chính Hi nhìn Lăng Tiêu Tường nói từng chữ một.

Nghe thấy câu này, Lăng Tiêu Tường sững sờ, có chút không dám tin nhìn Mục Chính Hi: “Anh, anh thật sự yêu cô ta rồi?”

Nghĩ tới khả năng này, Lăng Tiêu Tường cảm thấy lòng mình sắp đau đến không còn cảm giác.

“Không liên quan tới chuyện này!” Mục Chính Hi nói.

“Vậy là gì?” Lăng Tiêu Tường nhìn anh hỏi. Từ khi Hạ Tịch Nghiên bước ra, ánh mắt anh liền vây quanh trên người cô.

Kêu cô ta làm sao tin, anh không phải yêu cô?

“Sau khi đoạt được quán quân cuộc thi, Alexia đã ký hợp đồng với tôi, chỉ định case đó phải để Hạ Tịch Nghiên làm nhà thiết kế chính, cho nền, tôi bây giờ phải giữ cô ta lại!“ Mục Chính Hi nhìn cô ta nói từng chữ một.

Lăng Tiêu Tường nhìn anh, chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ: “Chỉ vì chuyện này sao?”

“Nếu không thì sao?”

Lăng Tiêu Tường liên tục gật đầu: “Được, em tin anh, chỉ cần anh nói, em đều tin!“ Lăng Tiêu Tường nói.

Trong tình yêu, vì Mục Chính Hi, cô ta bằng lòng chịu thiệt hết thảy.

Nhưng mà, điều cô ta không biết là, tình yêu vốn chính là chuyện đôi bên, không cần một bên bỏ xuống tự tôn để yêu, có lẽ, đó không phải là yêu.