Trước đây, cô không nói, không có nghĩa là cô không biết nổi nóng.

Cô ta công kích lần này đến lần khác, cô đều nhịn, nhưng không có nghĩa, cô sẽ vĩnh viễn nhẫn nhịn.

“Cô—Ý của cô, chính là không chịu đi!?” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên, hỏi.

Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta, không có trả lời.

Thực ra, không cần cô ta nói, cô cũng muốn rời khỏi, nhưng cô ta nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên cứ không cho đáp án, để cho đáy lòng cô ta mất tự tin.

“Hạ Tịch Nghiên, cô—”“ Lăng Tiêu Tường tức không chịu nổi, giơ tay lên định đánh cô.

Cùng lúc đó, tay của cô ta bị người đằng sau túm lấy.

Lăng Tiêu Tường quay đầu lại, nhìn Mục Chính Hi, càng tức giận hơn nữa: “Anh buông em ra!”

“Làm loạn đủ chưa!” Mục Chính Hi lạnh giọng quát một tiếng.

“Là em làm loạn sao? Chính Hi, anh còn không nhìn ra sao? Người phụ nữ này chính là cố ý đó!” Lăng Tiêu Tường tức giận tột độ.

Hạ Tịch Nghiên từ đầu đến cuối đứng ở đó, không nói gì cả, khoé miệng cong lên nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không thấu cảm xúc của cô.

“Đủ rồi!“ Mục Chính Hi tức giận quát một tiếng, sau đó kéo cô ta đi ra ngoài.

Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, nhìn bọn họ đi ra ngoài, không nói gì cả, tiếp tục quay lại ăn đồ ăn.

Cô thừa nhận, hồi nãy nói mấy lời đó, sướng chết cô rồi!

Chuyện trước đây, cô luôn nhịn, lại xảy ra chuyện bản thiết kế, cô cũng không so đo, bây giờ lại còn đến khiêu chiến với cô.

Thật sự tưởng cô ăn chay sao!

Chỉ là không muốn chấp nhặt với cô ta, nhưng không ngờ sự nhân nhượng của cô lại trở thành thứ để người ta được nước làm tới.

Nhưng nghĩ đến hồi nãy, sướng chết đi được!

Bên ngoài, Mục Chính Hi kéo Lăng Tiêu Tường đi ra ngoài.

Đến bên ngoài, hất tay cô ta ra: “Em làm loạn đủ chưa?”

Nhìn bộ dạng của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường tức giận vô cùng: “Là em đang làm loạn sao? Chính Hi, tại sao anh lại bảo vệ người phụ nữ đó!?“ Lăng Tiêu Tường hét lên hỏi.

Nhìn thấy bộ dạng của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi cau mày.

Cùng là phụ nữ, tại sao Hạ Tịch Nghiên lại không biểu hiện hỉ nộ ra ngoài chút nào, còn người phụ nữ trước mặt thì lúc này lại nhe nanh múa vuốt như vậy.

“Em lấy thẻ diễn thuyết của người ta đi, cô ấy không báo cảnh sát đã là nhân từ với em rồi, em còn muốn thế nào nữa?” Mục Chính Hi nhìn cô ta hỏi.

Nghe thấy lời của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường sững sờ, nhìn Mục Chính Hi: “Anh cũng tức giận cái này sao?”

Nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu Tường, mi tâm của Mục Chính Hi nhíu lại: “Lăng Tiêu Tường, có phải em cảm thấy mình làm rất đúng không?”

Nhìn bộ dạng giận dữ của Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường có chút lo lắng, hít thở sâu một hơi, đi về phía Mục Chính Hi.

“Chính Hi, anh nghe em nói…”

“Em biết, em sai rồi, nhưng, em là vì quan tâm anh, lo lắng anh, anh biết không? Em rất sợ nhìn thấy anh và Hạ Tịch Nghiên đi cùng nhau!” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi nói.

Nghe thấy lời của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi quay đầu qua nhìn cô ta.

“Em muốn giúp anh, nhưng mà, lúc đó em chỉ muốn để Hạ Tịch Nghiên rời khỏi anh mà thôi, em không có suy nghĩ nhiều như vậy…” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi nói từng câu từng chữ.

Lúc này đây, Lăng Tiêu Tường hoàn toàn không còn sự tự tin thường ngày nữa.

“Đây không phải là cái cớ để em làm sai mà còn lẽ thẳng khí hùng!” Mục Chính Hi nhìn cô ta nói.“Không, thật sự là như vậy, Chính Hi, em yêu anh, nhưng, em thật sự sợ mất đi anh…” Lăng Tiêu Tường nói.