Ninh Ninh càng oan ức hơn, mẹ à, rõ ràng là mẹ nói dối, lại còn đến nhà người ta trách cứ, Thiệt là! Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, hống hách quá!
Nhưng cậu bé cũng không dám phản kháng, nghe nói phụ nữ tức giận là không màng lý trí, đàn ông nhất định phải quân tử.

“Làm sao con biết mẹ lừa con!” Ninh Ninh lộ ra đôi mắt nai con, ngây thơ tố cáo Trình An Nhã lừa gạt.

Bảy năm chung sống, nếu Trình An Nhã bị bộ dạng này của cậu bé lừa gạt, thì cô đã không phải Trình An Nhã.

Cô móc ngón tay cười nham hiểm, “Con lại đây, tự đánh hai cái hay để mẹ?”
Ninh Ninh im lặng, ngoan ngoãn đi tới, Trình An Nhã nhéo mặt cậu bé rồi xoa xoa, trả thù, ai bảo Diệp tam thiếu cứ nhéo mặt cô, cô phải trả thù!
Quả nhiên là sờ rất thích, mềm mềm, khiến người ta không muốn buông tay.

Nếu anh bắt nạt cô, thì cô cũng bắt nạt con trai anh!
“Sói trắng mắt!” Trình An Nhã lườm cậu bé, nhếch miệng, buông tay ra, Ninh Ninh che mặt buồn bực nhìn cô, Trình An Nhã chọt chọt mặt không chút áy náy, bất đắc dĩ hỏi: “Có phải con thích anh ta không?"
"Thích, nhưng mà! " Ninh Ninh nói chắc nịch, nhanh chóng nói rõ lập trường của mình: "Người con thích nhất là mẹ!"
Không ai có thể thay thế được.

Nhiều nhất, cậu bé thích ba ít hơn mẹ một chút.


Trình An Nhã hài lòng gật đầu, đang định nói thì Diệp Sâm đã mở cửa đi vào, nhìn Trình An Nhã với bộ mặt u ám, chắc là ở cửa nghe thấy rồi.

Anh nghe Ninh Ninh nói thích mình thì rất vui mừng, không ngờ câu tiếp theo anh đã nhận ra rằng cậu nhóc này nhất định là dựa vào sắc mặt mà ăn nói, liền mở cửa ra xem, quả nhiên là như vậy!
Thấy sắc mặt tái nhợt của anh, Trình An Nhã biết anh đã nghe thấy nên thản nhiên không làm gì cả, cười nói: “Con trai, tín ngưỡng cả đời của con, hãy nhớ kỹ, con là do mẹ sinh ra nuôi lớn, cho tới nay anh ta còn chưa từng động một cọng lông, cho nên, con không được phép thích anh ta hơn mẹ, nghe chưa?”
Sắc mặt Diệp Sâm thoáng chốc đen rồi trắng, cuối cùng đen kịt, tóm lại, có người mẹ như vậy sao?
Ninh Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của mẹ, lại nhìn vẻ mặt đen sì như tro tàn của ba, cậu bé im lặng, mẹ, sao mẹ phải cứng rắn như vậy, mẹ dám nói như vậy trước mặt ba, gan lớn thật đó.

Mẹ phải biết rằng mẹ không phải là đối thủ của ba đâu.

Ba mạnh, mẹ phải yếu, đây mới là biện pháp khôn ngoan!
“Con thấy…” Ninh Ninh vừa mở miệng, Trình An Nhã và Diệp Sâm đồng thời nhìn về phía cậu bé, một người vẫn tươi cười, một người vẫn tái xanh, dường như nhìn ra khung cảnh cậu bé bị xé làm đôi đầy đẫm máu.

Ôi!
Cặp ông bố bà mẹ này thật đáng sợ!
Diệp Sâm lườm Trình An Nhã, con nhỏ thối tha này, chẳng lẽ không có tôi thì cô có thể sinh ra sao? Tại sao con trai của tôi không được phép thích tôi hơn cô? Mẹ kiếp, thật vô lý, ai nói anh không đụng một cọng lông nào?
"Ai nói tôi không đụng một cọng lông nào, ai cho cô tiền thưởng tiền lương hai tháng qua? Tối hôm qua tôi đưa thằng bé đi KFC, tôi trả tiền!" Diệp Sâm thật sự tức giận mà nói một câu rất trẻ con.

Ninh Ninh há hốc miệng, hoàn toàn bị suy nghĩ của anh làm cho choáng ngợp, ba, ba! có tài quá!
Trình An Nhã cười nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh hãy nói rõ tiền thưởng và tiền lương là kết quả của việc tôi bị anh bắt lao động chứ.

Với tính cách biến thái và thái độ làm việc gian xảo của anh, tôi cảm thấy sức lao động của mình không tương xứng với tiền lương! Xùy, nhìn cũng là anh ăn nhiều ấy!"
Diệp Sâm đen mặt, bị cô nói cho cứng họng, người phụ nữ này chắc chắn không cùng loài với anh.

Ninh Ninh thấy ba mình nhất thời thua một ván cờ, thương tiếc cho anh.

“Mẹ nói đúng, con đương nhiên yêu mẹ nhất!”
Đây chắc chắn là sự thật!
“Cuc cưng ngoan quá!” Trình An Nhã cười nhẹ nhìn Diệp tam thiếu, khuôn mặt thuần khiết cùng nụ cười tiêu chuẩn như vậy, nhưng anh lại cảm thấy cô gái này kiêu ngạo đến mức muốn bóp nát mặt cô.

“Mẹ, uống canh cá đi, con làm cho mẹ!” Thấy trận chiến đã đến hồi kết, Ninh Ninh chuyển chủ đề, rót canh cá cho Trình An Nhã uống, may mà vẫn còn âm ấm.


“Ba!” Ninh Ninh đột nhiên kêu lên, Trình An Nhã nhất thời không quen, canh cá trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài, làm cô nghẹn họng.

Diệp Sâm vui vẻ, trên mặt nở nụ cười thật tươi, giống như có con rồi chuyện gì cũng xong.

Anh đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Ninh, nhẹ nhàng nói: “Ninh Ninh…”
Ninh Ninh cười với anh, Trình An Nhã yên lặng uống canh cá, trong đôi mắt cụp xuống chứa cảm xúc phức tạp.

Sau này, nên làm gì?
“Ba, con nghĩ chúng ta cứ như cũ đi, được không?” Ninh Ninh cười hỏi, Trình An Nhã dừng lại, ngước mắt thật sâu nhìn Ninh Ninh, đứa nhỏ này, nhìn ra cô đang nghĩ gì rồi?
Cô cười nhẹ nhõm, bởi vì là con của cô, ở trước mặt cô lại ngoan ngoãn lễ phép, cô đã quên mất đứa bé của mình thông minh như thế nào, bảy năm qua hai mẹ con chung sống cùng nhau, làm sao không có sự thấu hiểu ngầm.

“Cứ như cũ?” Diệp Sâm cau mày, theo bản năng bác bỏ ý nghĩ này, anh muốn ở bên con trai, nhớ nhung bảy năm, không muốn bỏ lỡ những ngày sắp tới.

Ninh Ninh gật đầu, bình tĩnh nói: "Ba, ba có cuộc sống của chính mình, mẹ con con cũng có cuộc sống của riêng, ai cũng cứ như cũ, đúng là con là con của ba, nhưng mẹ con con đều muốn có một cuộc sống bình yên, không muốn bị làm phiền, ba muốn gặp con, thì lúc nào tới cũng được, còn những cái khác, chúng ta sẽ nói sau.

"
Hiện tại chỉ có thể làm như vậy, cậu bé rất muốn ba với mẹ kết hôn, nhưng cậu không thể vội vàng, chuyện tình cảm, nhất định phải từ từ, mặc dù cậu bé là thiên tài, nhưng vẫn có một số việc, không thể nhúng tay vào.

Cứ như cũ, tốt cho tất cả mọi người.

Nếu sau này có thay đổi thì nói sau.


“Không được!” Diệp Sâm phản đối, đây là sự công nhận gì vậy, có con trai đối với anh mà nói là chuyện vô cùng quan trọng và có ý nghĩa.

Trình An Nhã nhướng mày, đặt canh cá xuống, lau miệng, nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh muốn thế nào?”
Ngữ khí bình tĩnh của Trình An Nhã khiến Diệp Sâm dừng bước, anh muốn thế nào đây?
Đúng, anh muốn thế nào?
Anh đột nhiên im lặng, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn bệnh nhân đang đi xuống lầu, không nói một lời, khắp người toát ra một luồng khí lạnh lẽo im lặng.

Trình An Nhã và Ninh Ninh liếc nhau, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Diệp Sâm, cả hai đều không lên tiếng.

Một lúc sau, Ninh Ninh chu môi hỏi: “Ba sao thế?”
Trình An Nhã cũng chu môi đáp: “Không biết!”
“Chúng ta làm như vậy có tính là bỏ rơi ba không?” Ninh Ninh chậm rãi nói, hơi thấy có lỗi, lo lắng nhìn tấm lưng lạnh lùng của ba.

Trình An Nhã nhìn dáng môi con trai, im lặng.

Cho nên cô mới nói, nhận con trai là một chuyện rất rắc rối!
“Nếu như…” Giọng nói trầm thấp của Diệp Sâm phiêu theo gió, có chút trịnh trọng, “…Quên đi!”.