Sau khi giải quyết đám người phiền phức , Vũ Thành bá đạo đem cô và Tần Liên rời khỏi trường học , chiếc xe vèo vèo trên con đường tuy quen thuộc nhưng sao hôm nay đối với cô lại hạnh phúc , suиɠ sướиɠ như thế chắc có lẽ vì có anh bên cạnh

" Tạm biệt , mình về đây , nào rãnh đi chơi nha "

" Cậu về với ý trung nhân mình đi , giờ có người ấy rồi vui hẳn ra hà "

Nghe những lời đâm chọc của Tần Liên , hai man tai của cô đều ửng đỏ cả lên , trong phút chốc cô nở nụ cười lớn nhìn qua anh

Chưa bao giờ cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc như bây giờ , cô nhẹ nhàng rút người vào lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh mà trìu mến khe khẽ như chú mèo nhỏ đang giở trò nịnh nọt chủ của mình

" Chú , có nhớ con không "



Ánh mắt long lanh nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng , nhưng có gì đó lại rất thu hút người khác không khỏi say đắm

Cô ở bên cạnh anh cũng đã một thời gian tuy không quá dài nhưng cũng không quá ngắn vậy mà cô vẫn không thể khám phá ra được hết vẻ đẹp bí ẩn của anh

" Em nhìn anh đủ chưa ,

Anh không nhớ em "

Vũ Thành tuy rất mệt sau chuyến hành trình dài nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời cô , vừa dứt lời không đợi nghe câu trả lời tiếp theo của cô anh đã mạch lạc đi thẳng vào bên trong biệt thự và tiếp tục đi thẳng lên thư phòng để lại một Trình Vân đang còn bở ngỡ chưa hiểu chuyện gì ở trong xe

Cô rất vui khi nhìn thấy anh vậy mà cô lại nhận được câu trả lời như thế này , anh không nhớ cô sao ? Một chút cũng không nhớ cô sao ? Có thật là vậy không ? Vậy là chỉ có mình cô đa tình nhớ đến anh thôi hay sao ?

Nghĩ đến đây Trình Vân cảm thấy bản thân mình thật nức cười , ảo tưởng nghĩ rằng anh bảo vệ cô , anh chăm sóc cô chỉ vì cha của cô thôi hay sao ?

Trình Vân buồn bã đi thẳng một mạch lên phòng , nằm dài ra giường , không biết tự lúc nào đã ngủ thiếp đi mất

Lúc tỉnh dậy, gần như là chiều tối và gần như đã qua giờ ăn chiều mà giờ lúc này trong lòng cô cũng không còn tâm trạng gì mà ăn uống

Đáng ra cô không nên chấp nhận mối hôn sự được đặt ước như thế này ? Cuộc hôn nhân này không nên xãy ra ? Cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một lời giao hẹn !

Nghĩ hồi lâu cô cũng uể oải lếch thân mình vào nhà tắm , lâu sau mới đi ra khỏi , dòng nước nóng cũng làm ấm đi lòng cô phần nào

Trình Vân nhẹ nhàng đi từng bước xuống lầu , hai con mắt cứ liên tục đảo qua đảo lại kiếm ai đó

" Trình phu nhân , mau ăn chóng nguội

Thiếu gia đã đến công ty lúc chiều chiều rồi ạ "

" Vâng , cảm ơn Bác "

Trình Vân không nói gì , ngồi xuống ăn bát canh súp còn nóng hổi nhưng trong đầu lại một loạt suy nghĩ kéo đến , là anh đang né tránh cô hay sao ? Là anh không muốn gặp mình sao ?

Chỉ ăn được nửa tô mà lòng cô đã bị những dòng suy nghĩ tiêu cực đó mà xém chút bị nghẹn mất , không thể nuốt cũng không thể ăn, Trình Vân dạ thưa mấy lời với bác giúp việc rồi nhanh chóng đi lên phòng , bấm chốt tự nhốt mình trong phòng

Ngồi khép nếp trên góc giường , cô cầm điện thoại nhìn những tấm hình hiếm hoi mà cô và anh chụp lại được , tự đâu hai giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại

Là cô tự trao tình cảm cho anh , tự cô ....tự nguyện theo anh .... tự cô chấp nhận mối quan hệ này

Cô và anh đáng lẽ không thể cùng nhau , không thể có tình cảm với nhau ???

Trình Vân thật ngu ngốc khi ảo tưởng mọi thứ như thế và cô không thể ở lại đây , không thể ở lại đây thêm một chút nào nữa ..

Xa anh hơn 2 tháng , không thấy anh trong 2 tháng điều cô hi vọng chỉ là anh có thể nhớ đến cô một chút vậy mà anh đáp lại rằng anh không nhớ cô , thật sự không nhớ cô

Trình Vân bình tĩnh trở lại , lấy một số thứ quan trọng bỏ vào balo , loay hoay trong phòng tìm gì đó để có thể leo xuống , cô không muốn đi bằng cửa chính , vì đi cửa chính thế nào cũng sẽ đến tay của Vũ Thành lúc đó muốn đi cũng không được

Dù sao phòng của cô cũng ở lầu 1 rất gần mặt đất , cô nhanh chóng không nghĩ nhiều lấy hai cái mền và một vài bộ quần áo cột lại với nhau thành cộng dây dài cột cố định vào cột nhà trước ban công

" Là anh bỏ tôi , là anh không quan tâm gì tôi , tôi sẽ không ở lại đây nữa , đến lúc đó anh sẽ nói gì với ba tôi "

Ban đầu cô định sẽ về Trung Quốc với ba nhưng mà trong đầu lại nghĩ nếu về đấy thế nào Vũ Thành sẽ nghĩ đến đầu tiên , nên cô chỉ có cách đi sang một nước khác một nước nào đó .

Xuống được mặt đất , cô cũng không dám nhảy mạnh xuống sợ gây tiếng động mạnh, xuống được rồi cô nhanh chóng giật mạnh cộng dây tự chế xuống , quăng đại một góc kín nào đó

Trình Vân đi thập thò như một tên trộm chủ yếu để thoát khỏi tầm quan sát của camera vì đa số khắp Vũ Gia chổ nào cũng được trang bị camera

Trình Vân nhìn đồng hồ lúc này cũng đã 8h30 tối , cô cũng nhanh chóng chạy khỏi khuôn viên

Ngồi trên xe một tiếng lâu cuối cùng cũng đã đến được sân bay quốc tế , may là lúc rời Trình Gia cô đem hộ chiếu theo

Nhìn trên bảng địa điểm bay , bây giờ có Tây Bang Nha , Nga và Thái Lan. Cô không suy nghĩ nhiều đặt chuyến bay sớm nhất vào 9h là Nga

Làm xong mọi thủ tục cũng đúng 9h, Trình Vân sau mọi thủ tục thì đã nhanh chóng ngồi trên chuyến bay loại thường

Đây là lần đầu cô đi máy bay loại thường nên khi không khí đông người có phần làm cô khó chịu nhưng vẫn thở nhẹ xuống chịu đựng , dù gì chuyến bay đến Nga cũng không xa lắm

Trình Vân đánh một giấc không hề tỉnh giấc trong suốt quá trình dài đến Nga , ra được sân bay cô cũng chẳng biết đi đâu , chẳng biết nên đi đâu

Ban đầu cô chỉ biết rời khỏi Italy , rời khỏi Vũ Gia , nhưng không hề quan tâm đến đi đâu và đến đó sẽ đi đâu

Vẫn là may mắn là cô được học một chút tiếng anh , cũng gọi là một phần hiểu biết một chút về tiếng anh cho nên cũng có gọi là một phần lợi thế ở đây

Cô gọi tắt xe , hỏi nơi xa nhất thành thị của Nga là ở đâu , khi nghe tài xế taxi nói xa nhất chắc là ở nông thôn phía Nam thành phố

Đến được nơi , khi nhìn hoàn cảnh và khuôn viên xung quanh của nơi đây , lòng cô có chút ngỡ ngàng và hoang mang

Có thể vì Trình Vân xuất thân từ một gia đình một thế lực khét tiếng , giàu có được sống một cuộc sống biết bao người mong muốn nên chưa hiểu được ở ngoài xã hội này còn có rất nhiều hoàn cảnh nghèo khó , khó khăn

Cô nói gì đó với người tài xế và ông ta có chút ngỡ ngàng nhưng trên miệng cũng có chút vui vẻ , ông ta ban đầu cũng nhìn ra được cô không phải là người ở đây , và cũng một phần ông xuất thân là một người con trai ở tầng lớp thấp hèn , nghèo khó ở đây

Sau khi đợi được 1 tiếng hơn .... những món mà cô căn dặn người tài xế đã có trước mặt cô

" I'm from another place ,their something I want to give everyone as a little gift "

Hầu như người dân ở đây đều rất thân thiện hoà đồng , khi nghe đến câu nói này mọi người đều rất hoà nhã , lịch sự thay nhau xếp hàng để lấy

Cô nhận ra được tuy hoàn cảnh họ khó khăn , gia cảnh nghèo khó nhưng họ vẫn có sức sống và giữ được một lối sống đáng ngưỡng mộ , lối sống này rất hiếm có người nào được như vậy