Hàn Vân Phong mặt đen xì nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Dương Á Liên .
- Vân Phong à, Nhạn Sương về nước rồi.

Hôm nay mẹ muốn cả nhà ra cùng ăn một bữa cơm có được không.
Hàn Vân Phong không trả lời ngay mà quay lại nhìn Hứa Hân Hoan muốn cô ra quyết định.
Thấy Hứa Hân Hoan gật đầu đồng ý thì anh mới dám trả lời lại rồi cúp máy.
Hàn Vân Phong khó hiểu nhìn cô, chẳng phải cô không muốn anh thân thiết với Giang Nhạn Sương hay sao.
Tại sao bây giờ lại muốn anh tới đó.
Hứa Hân Hoan liếc nhìn một cái cũng đã hiểu anh đang nghĩ gì, cô lên tiếng trấn an.
Vân Phong à, em không muốn anh thân với em họ của anh nhưng không có nghĩa là cũng phải xa lánh gia đình.
Lâu rồi chúng ta chưa về chỗ ba mẹ ăn cơm, nhân tiện đây về thăm ba mẹ thế nào.
Rồi cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
-Em đói rồi, xuống lấy gì cho em ăn đi.
Hàn Vân Phong cười cưng chiều, quả thật cô là một người thấu tình đạt lý khiến anh rất yên tâm.
Trước kia có sự hiểu nhầm giữa cô và ba anh, bây giờ thấy cô chủ động làm hòa như thế.


Thoáng nghĩ chắc hẳn cô đã thông suốt mọi chuyện.
Thực ra , chuyện lần trước hiểu nhầm giữa cô và ba anh là do Thẩm Quân gây ra.
Giờ người đã chết, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ làm gì cả.
Điều cô quan tâm không phải là quá khứ mà là hiện tại và tương lai.
Cho nên chuyện của quá khứ cô không đề cập đến.
Mục đích hôm nay cô muốn tới biệt thự Hàn gia là muốn xem thử Giang Nhạn Sương có tài cán gì mà muốn cướp người từ tay cô.
Từ trước tới giờ cô chưa từng thất bại thì lần này cũng thế.
Hàn Vân Phong mang lên cho cô một chén canh giải rượu cùng một tô cháo thịt bằm.
Hứa Hân Hoan tranh thủ thời gian tắm rửa, mùi rượu trên người tuy không nồng nhưng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Tắm rửa ăn sáng xong thì hai người bọn họ lái xe tới biệt thự Hàn gia.
Vừa thấy Hàn Vân Phong tới, Giang Nhạn Sương đang đeo tạp dề đã nhanh nhảu ra chào đón, nhưng người đi theo sau anh khiến nụ cười trên môi cô ta lập tức hóa đá.
Cô ta cứ tưởng rằng sau chuyện hôm qua sẽ khiến bọn họ giận nhau một thời gian, để có cơ hội cho cô chen chân vào.
Thực ra khi xưa gia đình anh so với gia đình cô còn kém hơn một chút.
Anh lớn hơn cô một tuổi.
Từ nhỏ ba mẹ đã dẫn theo cô định cư tại Mỹ, thỉnh thoảng có về nước thăm họ hàng.
Trong ấn tượng của cô đối với anh thì anh là một người tốt.

Chỉ có thế thôi, không hơn không kém.
Nhưng một biến cố đã tới với gia đình cô vào hồi năm ngoái.

công ty của ba cô bị phá sản do trốn thuế.
Ba cô vì không vượt qua được cú sốc này nên đã nhảy lầu tự tử.

chỉ nửa năm sau mẹ cô cũng qua đời.
Giang Nhạn Sương từ một người đang thuộc tầng lớp thượng lưu bỗng chốc trở thành một người nghèo túng khiến cô ta không chịu được.
Cô ta quen biết với một anh chàng làm băng đảng xã hội đen, cô làm người tình cho hắn.

hai người họ ở với nhau cũng gần một năm.

Nhưng cô theo anh ta cũng chỉ vì tiền mà thôi, chỉ cần đánh đổi một chút bản thân là cô ta đã có cuộc sống giàu sang thì tội gì không làm cơ chứ.
Chỉ có điều số cô ta quá đen, ngay tháng trước gã người tình của cô ta đã bị cảnh sát tóm gọn, cô lại phải trở lại cái cảnh nghèo túng.
Phải đi làm ở các quán bar.
Rồi một hôm cô vô tình nghe mấy gã đàn ông trong nước nói chuyện mới biết được Hàn Vân Phong bây giờ đã là vua của Thanh Thành.
Từ đó cô bắt đầu lên kế hoạch cho riêng mình.
Qua nhiều lần trò chuyện với Dương Á Liên , cô biết được bà ta cũng không ưa gì người vợ hiện tại của anh .
Đây là một cơ hội tốt cho cô, giấc mơ trở thành phu nhân Hàn gia của cô không còn xa nữa.
Sau chuyện hôm qua, Hứa Hân Hoan ngay sáng nay đã dùng tài nghệ hacker của mình tra được đại khái thông tin của cô ta, cho nên cô không hề xem Giang Nhạn Sương là kẻ đich.
Mà chỉ là một con kiến qua đường mà thôi, sẽ bị cô giết chết bất cứ lúc nào.
Thấy mặt cô ta đã đen như đít nồi, Hứa Hân Hoan cười tươi tỏ vẻ vô tội, cô khoác tay Hàn Vân Phong ân cần hỏi thăm.
- Em họ, em đang nấu cơm đấy à.

Chờ chị và anh họ em vào chào hỏi ba mẹ chị sẽ xuống giúp em nhé.
Giang Nhạn Sương ngậm một cục tức, đang nghẹn ở cổ họng nhưng cũng đành phải cố gắng gượng cười chào hỏi lại.
-Anh Vân Phong và chị đã tới rồi sao? Hai người mau vào đi.
Rồi cô ta vào bếp tiếp tục nấu ăn, nhưng mặt thì nặng còn hơn đeo chì.
Cô ta cắt củ cải mà như thể muốn giết người tới nơi vậy, đám người hầu thấy thế thì không dám hé răng nửa lời.
Hứa Hân Hoan vào bếp thấy cảnh này thì không khỏi cười khẩy.
-Em họ, cần chị giúp gì không.
Rồi cô tiến vào bếp xem thử Giang Nhạn Sương nấu món gì..

Thấy cô ta bận tới bận lui mới nấu được năm , sáu món nhìn cũng tạm gọi là ok .
Nhìn cách dùng dao rồi cách nấu chẳng khó khăn gì đã có thể nhìn ra đây là một người mới học nấu ăn chưa bao lâu.
Nhìn đôi bàn tay với những vết phồng rộp còn chưa lành hẳn chứng tỏ cô ta cũng đã tốn không ít công sức cho chuyện này.
Một tiếng sau , một bàn đồ ăn gồm tám món được bưng lên.
Mọi người ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Dương Á Liên thì vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon như chưa bao giờ được ăn những món ngon như vậy.
Vừa ăn vừa so sánh Giang Nhạn Sương với cô, chê bai cô các kiểu.
Giang Nhạn Sương thì liên tục gắp đồ ăn cho Hàn Vân Phong, thi thoảng còn liếc mắt đưa tình tỏ vẻ nữa công gia chánh, là người phụ nữ của gia đình.
Nhưng mà anh chẳng mảy may nhìn cô ta lấy một cái, chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho Hứa Hân Hoan .
Còn cô cũng cười cười nói nói đáp lại với anh đầy vẻ tình tứ khiến cô ta miệng cười nhưng tim không cười, cái nụ cười đó thật giả tạo làm sao...
Nhưng khi nhìn đến Hàn Long thì trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác có lỗi.
Cô nhìn thấy chất độc đã lan ra tới tai rồi, có lẽ ông ấy không còn sống được bao lâu nữa.
Chuyện này có liên quan tới gia tộc của cô, cô không thể làm lơ được.
Hứa Hân Hoan trong lòng đã thầm hạ quyết tâm.
Nhất định sẽ chữa khỏi cho ông ấy.