Điện thoại Hoắc Ảnh Quân đã hết pin từ nửa tiếng trước.

Khi trở lại phòng, thì thấy một cô gái mặc đồ ngủ đang nằm trên giường, cuộn mình nằm trên đệm trắng, mái tóc đen tự nhiên, đôi chân thon dài để lộ ra bên ngoài.

Yết hầu của người đàn ông chuyển động một cách vô thức, anh xoa xoa môi rồi bước tới.

Hai ngày nay anh rất bận, không có thời gian nói chuyện với Vân Tử Diễm.

Cô ta cũng rất tốt, ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở anh nghỉ ngơi và ăn uống đều đặn, khôn khéo như một chú mèo nhỏ.

Còn anh, ngày mai anh phải đi công tác ở nước Anh nên nghĩ rằng tối nay sẽ bù đắp cho cô ta, dẫn cô ta đi mua đồ.

Advertisement

Không ngờ, khi anh trở về phòng thì thấy cô ta đã ngủ rồi!

Anh bước đến bên cạnh giường, dịu dàng gọi: “Tử Diễm, dậy đi…”

Cô đang ngủ ngon lành, có tiếng thở nhẹ bên tai, cô nhíu mày lại.

“Ưm…” Cô xoay người đổi tư thế, tư thế này khiến cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Advertisement

Người đàn ông thấy vậy, đôi mắt tối sầm lại.

Ngay lập tức, chạm cằm vào má cô một cách thân mật, thấp giọng, cười: “Em đang quyến rũ anh đấy à? Hả?”

Cô gái nhíu mày, mím môi, giọng như mèo kêu: “Muốn… ngủ… ngủ…”

Từ khi Bạch Hải Quỳnh qua đời đến nay đã được ba ngày rồi.

Cô gần như không ngủ một giờ phút nào cả.

Lúc này, cô thật sự không thể mở nổi mắt ra nữa, chỉ muốn ngủ.

“Em uống rượu à?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, véo mũi cô: “Uống nhiều như vậy là không ngoan đâu, nhé?”

Vân Tử Lăng thấy mũi bị ai đó véo không khỏi mở mắt.

“Anh phiền thật đấy, tôi đã nói là muốn ngủ mà!” Cô gái nhỏ say rượu đột nhiên tức giận trừng mắt nhìn anh.

Nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể thấy trong ánh mắt của cô không hề có một tia vui vẻ.

Người đàn ông híp mắt, khóe miệng càng cong hơn: “Giận rồi sao?”

Vân Tử Lăng từ từ mở mắt, thấy có một bóng người trước mặt mình, rất mơ hồ, cô không thể biết người đó là ai.

Nhưng cô cảm thấy thật phiền phức vì anh cứ quấy rầy giấc ngủ của cô.

Đôi môi hồng của cô khẽ mấp máy, cô lẩm bẩm: “Ồn quá… anh.. ồn ào!”

“Vậy thì anh ôm em ngủ được không, nhé?”

Cô không nói gì, cô đã say, thở hổn hển, người nồng nặc mùi rượu, sau vài giây, cô lại mơ màng nhắm mắt lại.

Hoắc Ảnh Quân cười, cởi hết quần áo sau đó ôm cô ngủ.

Không ngờ, ngay khi anh vừa chạm vào cánh tay cô, cảm xúc mềm mại khiến trái tim anh như chậm mất một nhịp, chỗ vừa đụng chạm như bị bỏng vậy…

“Ôi… lạnh quá…”

Cơ thể nhỏ ấm áp của cô áp vào ngực anh, sau đó bắt đầu cọ quậy.

“Đừng nhúc nhích!” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, anh đang cố gắng chịu đựng.

Nhưng, một người phụ nữ say rượu sẽ không thèm nghe người khác nói gì cả.

“Vân Tử Diễm!” Hoắc Ảnh Quân không nhịn được, nói.

Vân Tử Lăng mở mắt nhìn anh, hoàn toàn không biết gì cả.

“Em cứ như thế này, anh, anh sẽ ăn em đấy!”

Đây là lần thứ hai, anh có h@m muốn mãnh liệt với cô đến như vậy.

“Ha ha… ăn, ăn tôi… ăn như thế nào, cùng không phải là sói lớn thỏ con đâu…” Cô nheo mắt, đôi má ửng hồng, nở một nụ cười trông rất quyến rũ.

Thấy vậy, máu trong cơ thể người đàn ông đã bắt đầu sôi sục, đôi mắt đen của anh bắt đầu nhuộm màu đỏ của sự h@m muốn.

Anh cúi người, thì thầm bên tai cô, hơi thở cũng trở lên nóng bỏng: “Muốn biết sao, để anh nói cho em biết nhé…”

Vừa dứt lời, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô.

Khi hai môi chạm nhau, h@m muốn của người đàn ông đã hoàn toàn bùng cháy.

Ngay lập tức, nụ hôn nóng bỏng trượt xuống cằm cô, rồi đến cổ, sau đó là xương quai xanh.

Người đàn ông không nhịn được dùng một tay cởi chiếc áo sơ mi của mình ra một cách thô bạo, sau đó đưa tay cởi chiếc cúc trên thắt lưng của anh ra…