Cô cảm thấy logic không phù hợp, vì thế cũng không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa.

Hôm nay bác sĩ cố đem tấm ảnh này tới, giống như một lời cảnh tỉnh đối với Mộ An An vậy.

“Người mà tôi nhìn thấy hôm đó, thật sự là Chunh Đình sao?” – Mộ An An trừng mắt nhìn bác sĩ cố: “Là tôi sơ suất rồi sao?”
Bác sĩ suy nghĩ trong giây lát nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp?”
“Vậy sao?”
“Ngày đó người cô gặp ở trong quán cà phê cùng với người trên ảnh là cùng một người, nhưng không phải là Chung Đình.


Bác sĩ Cố bày tỏ suy đoán và lo lắng của mình: “Cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng, mà tấm ảnh này cũng chỉ là một góc nghiêng của mặt, đối với Chung Đình, chúng ta cũng không thân thuộc lắm, vì vậy có khả năng chỉ là một sự nhầm lẫn.


Mộ An An lắc đầu: “Mặc dù nói, đây
chỉ là sự phân tích cua chúng ta, nhưng mọi sự trùng hợp trên thế giới này không phải là không có lý do.


Có thể từ một bóng lưng và sườn mặt mà nhận ra một người thì phải là người rất thân thuộc mới được.

Mà người thân thuộc với Chung Đình là Chung Thẩm đã sớm bị Mộ An An sắp xếp đi nơi khác rồi.

Mộ An An nhìn Chung Đình trong tấm ảnh sau đó trầm mặc.

Sau đó chầm chậm đi về phía sau sofa, thân thể dựa vào đó.


Mộ An An một tay ôm bụng dưới một
tay xoay điện thoại, hiển nhiên là cô đang suy nghĩ về chuyện này.

Sau một lúc, Mộ An An nói: “Chúng ta cứ đoán như thế nhất định sẽ không đoán ra được gì.


Bác sĩ Cố nhìn Mộ An An.

Mộ An An ngẩng đầu đối mắt với bác sĩ Cố, nói: “Có thể giúp tôi không?”
Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng bác sĩ cố đã hiểu ra nội dung của sự giúp đỡ trong lời Mộ An An là
gì-
Bác sĩ Cố không lập tức đưa ra câu trả lời.

Mộ An An nhẫn nại, đợi khoảng 2 phút mà vẫn chưa thấy bác sĩ cố có phản ứng gì.

Trong lòng Mộ An An đã có đáp án trong lòng.

Cô thở dài một tiếng, đứng thẳng người đem điện thoại trả lại cho bác sĩ Cố.

Mộ An An nói: “Anh gửi ảnh qua cho tôi, tôi sẽ đi tìm người khác giúp đỡ.


“Tiểu thư An An?” – Bác sĩ cố không nhận lại điện thoại, khuôn mặt vốn dĩ ôn hoà bây giờ đang mang theo sự áy náy.


Ngược lại Mộ An An lại vô tư nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta rất tốt, nhưng không có nghĩa là anh nhất định sẽ phải giúp tôi.

Càng huống hồ…”
Nói đến đây Mộ An An liền khựng lại một lúc: “Tôi cũng biế,t chuyện 10 năm trước đều để lại ảnh hưởng cho anh và Thất gia, đến cả lão gia Tông Chính bệnh nặng, anh cũng không đồng ý về đó, điều đó đã nói rõ, anh thật sự không muốn có bất kỳ liên quan nào VỚI bên phía Thủ Đô kia.


Nói xong, Mộ An An vỗ nhẹ cánh tay bác sĩ Cố, thể hiện mình có thể hiểu được.

Ngược lại bác sĩ cố thì mặt đầy vẻ xin lỗi.

Nhiều lần mở miệng nhưng không nói ra được lời nào.

Mộ An An nhìn dáng vẻ lúng túng của bác sĩ Cố, đột nhiên cười lên.

Bác sĩ Cố cau mày: “Tiểu thư An An, cô cười gì vậy?”
HẾT 270
Mộ An An nhún vai: “Không biết.

Bác sĩ Cố dùng khuôn mặt hoài nghi nhìn Mộ An An.

Bản thân cười cái gì cũng không biết sao?
Mộ An An nói: “Chỉ là, cảm thấy một bác sĩ phế vật ngày thường lúc nào cũng ở trên cao, đột nhiên hôm nay lại khốn khổ như vậy, thế là tự nhiên bật cười.

Tôi cũng vô thức nghĩ, không biết nếu tôi cưỡng ép anh giúp tôi, vậy anh sẽ có biểu cảm gi nhỉ?”
Mộ An An ngẫm lại, dường như cảm
thấy có chút thú vị.

Bác sĩ Cố bất lực: “Tiểu thư An An cô sai rồi, tôi không chỉ là bác sĩ phế vật mà còn là một hiệp sĩ gánh nồi
nữa đó.

”.