Cậu nói cái giống gì vậy?
Cái gối trên giường được Bắc Khải phi ngay vào mặt thư kí Hứa.
Anh đã què lại còn bị hai con người này cười nhạo chứ.
Cẩn Nam thì cười lăn cả ra đất vì độ hài của hai người này.
Sếp thì trẻ con vô đối còn nhân viên thì nhày.
- Em nói đúng mà sếp.
Sếp xác định nằm giường 6 tháng rồi.
Chẳng ế thì sao?
- Cậu còn nói nữa à.
Trừ lương tháng này tội xúc phạm lãnh đạo.
Thư kí Hứa đang cười thì nụ cười trên môi tắt hẳn khi nghe từ trừ lương.
Anh vội quay chế độ nịnh hót ngay.
- Sếp à.
sếp yên tâm em sẽ tìm vợ cho sếp trong thời gian sếp nằm giường.
- Nói vậy còn nghe được.
Mà cậu tăng ca thời gian tới đi.
thư kí Hứa vừa nói vừa bóp vai cho Bắc Khải.
Anh không muốn bị trừ lương vì yêu vào nó tốn kém quá.
Cô người yêu của anh ăn như heo ấy mỗi lần đi ăn làm anh toàn cháy túi.
- Sếp à.
tuần tăng ca 3 lần được không ạ? em còn đưa người yêu đi ăn.
- Tôi đang thấy thương cậu nhưng mà cậu đưa người yêu đi ăn thì lí do đó không hợp lí.
- Sếp thương tình đi mà.
Em không muốn ế lâu năm như anh.
- Tên họ Hứa kia....
Bắc Khải càng nghe tên này xỉa xói anh thì càng không chịu đựng nổi.
Anh muốn băm tên này ra làm đôi.
Anh đã ế rồi thì phải cho nó ế cùng.
- Sếp bình tĩnh ạ.
sếp ế rồi mà cáu nữa lại nhanh già nắm ạ.
- Cậu có câm không thì bảo? Tháng này tăng ca không nghỉ ngày nào.
- Sếp à...
thư kí Hứa thấy anh cáu nên cậu bắt đầu nịnh và ôm anh cầu xin anh rút lại lời nói.
Đang đấu tranh với nhau thì hai người lại đè nên nhau đúng lúc vị bác sỹ nữ bước vào.
- Á...!hai người...
Bắc Khải vội đẩy tên kia ra.
Tên này dính vào anh làm cô bác sỹ kia hiểu lầm mất rồi.
- Không phải đâu bác sỹ chúng tôi chỉ trêu nhau thôi.
- Hai người chờ tôi thay thuốc xong rồi muốn làm gì thì làm.
Cẩn Nam và thư kí Hứa cười nhìn nhau.
Vậy là cô bác sỹ này nghĩ hai anh có vấn đề sao?
- Không phải như cô nghĩ đâu.
Chúng tôi chỉ đang đùa thôi.
- Không sao mà.
Các anh cũng không phải ngại vì giờ xã hội cho phép.
Nói rồi bác sỹ kia cũng xong việc và đi ra để lại một tên mặt ngố ra ở trên giường.
Anh thầm nghĩ " Gì mà xã hội cho phép chứ"
- Tại cậu khiến cô ấy hiểu lầm đó.
Tôi thẳng nhé.
- Em có làm gì sếp đâu.
Sếp muốn ăn gì em mua.
- Tôi ăn rồi.
À cậu điều tra cho tôi xem Hàm Nhiên cô ấy đi đâu rồi.
- Ok sếp luôn.
Cẩn Nam và thư kí Hứa ở lại chăm sóc anh đến tối họ mới ra về.
Lúc này trong phòng còn mỗi anh mà thôi.
Anh nhắm mắt lại thì hình ảnh của Hàm Nhiên lại xuất hiện.
Anh nghĩ mình bị điên vì cô mất rồi.
Đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng lại mở ra.
Anh nhìn ra ngoài thì là mẹ anh đến.
- Mày nói xem con trà xanh kia bị xử lý sao rồi?
-Mẹ à.
Mẹ đến mà không quan tâm con sao?
- Mày đã chết được đâu mà tao hỏi để lo ma cho mày.
- Mẹ thiệt là...
Bà Bắc Nhàn nhạ đáp lời anh.
Anh bị như vậy vẫn còn nhẹ đó.
Bắc khải lại nghĩ không biết anh có phải là con mẹ mình hay không nữa.
- Con nhốt trong hầm và cho vệ sĩ xử lý rồi.
- Tạm chấp nhận.
Vậy mày có định tìm Hàm Nhiên không?
- Mẹ nghĩ chân con như vậy thì con có thể đi tìm được không?
- Cũng đúng.
Vậy tao tìm con bé rồi giúp con bé tìm thằng chồng tốt.
Bắc Khải nghe mẹ mình nói tìm chồng khác cho cô thì anh bật dậy.
Mẹ anh lại tìm chồng cho cô sao.
- Mẹ ...!Con chưa li hôn với cô ấy mà.
- Tao sẽ giúp con bé li hôn mày.
Lấy mày thà nó lấy chó còn hơn.
Bắc Khải lần này anh không chịu được nữa rồi.
Anh hét nên làm cho bà Bắc cũng giật cả mình.
- Mẹ dám ? Đừng tưởng con sợ mẹ mà mẹ làm tới.
- Mày hét cái gì vậy? mày xem có ai ép vợ hàu tiểu tam như mày không?
- Là con sai.
Chờ chân con khỏi rồi con sẽ xin lỗi cô ấy.
- Mày chắc chắn?
- Dạ vâng.
- Tạm thời tin mà.
Bắc Khải anh đúng là số khổ gặp ai cũng chọc tức anh là sao? Ông trời sinh anh ra để mọi người bắt nạt anh sao?
- Mày ở đây dưỡng thương đi.
Tao sẽ xử lý lại con trà xanh tránh hậu họa sau này.
- Vâng me.
Còn Hàm Nhiên xin mẹ đừng nói gì với cô ấy.
- Được rồi.
Chuyện đó mày tự giải quyết lấy.
Đừng có để bà già này phải ra tay.
Mẹ Bắc Nói xong thì ra về.
Anh cũng nằm viện điều trị hàng ngày.
Hàng ngày có thư kí Hứa qua chăm anh mỗi lần tan làm.
Thư kí Hứa hai tháng nữa cậu ấy cũng kết hôn rồi nên thời gian tới anh phải tự mình làm mọi việc.
Mẹ anh thì khỏi nói bà mặc kệ anh luôn, đúng là anh là con ghẻ mà.
6 tháng sau cuối cùng chân anh cũng được tháo bột và anh bắt đầu tập đi.
Anh đã điều tra là cô đã chở về nhà rồi.
Anh thề sau khi chân anh khỏi anh sẽ đến tìm cô.