Nhìn thấy Tiểu Bao mà Wiliam vừa nhắc tới, Hà Linh Chi liền cứng đờ người.

‘Trời ơi cái gì đây? Bạch hổ? Loài hổ có ngoại hình lớn nhất trong các họ nhà hổ đây sao? Quả thực Tiểu Bao này đúng là có cân nặng lớn thật, nhưng vấn đề quan trọng không phải ở đó, mà là gương mặt của nó kìa.

Nói thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là một con hổ, nhưng có con hổ nào mà lại mang cái mặt đần thối mọi lúc mọi nơi thế kia không cơ chứ? Hà Linh Chi cô đây muốn giả vờ sợ nó đi chăng nữa thì cũng không thể làm nổi với cái nhan sắc kia a.’
Nói là Wiliam đang chơi đùa với nó nhưng thực chất là tên này chỉ đang vuốt ve bộ lông mượt mà kia của nó mà thôi.

Còn nó thì, nói sao nhỉ….

chắc có lẽ được cho ăn quá no nên chỉ có thể nằm im một chỗ.

Vừa nãy chắc có nghe thấy nhắc đến tên mình thì ngoe nguẩy cái đuôi hai cái rồi lại nhắm mắt ngủ.
Wiliam đến đây để chơi với nó, vậy có nghĩa con hổ này là của Phương Thần Phong? Nhìn hắn lạnh lùng như thế, mà thú cưng thì…
Mải nói chuyện với Phương phu nhân, lúc này Wiliam Franky mới nhớ đến Hà Linh Chi.


Thấy cô cứ nhìn Tiểu Bao như vật thể lạ, hắn liền lên tiếng:
“Em yên tâm, nó sẽ không làm hại gì em đâu!”
‘Ha, cô sợ nó ư?’
“Anh nhìn mặt nó thế kia, tôi có muốn sợ cũng không sợ được a!!”, Hà Linh Chi buồn cười nói.
Nhận ra trong giọng nói của Hà Linh Chi có ý chê bai, Tiểu Bao liền mở mắt rồi đi về phía Hà Linh Chi.
Đến bên cô, Tiểu Bao bắt đầu dùng cái mũi của mình để ngửi ngửi người cô.

Sau khi ngửi một hồi nó liền há miệng ngoạm lấy cổ chân của cô, nhưng nó chỉ ngoạm như thế rồi giữ nguyên tư thế chứ không làm cô bị thương chút nào.
Nhìn thấy một màn này, Wiliam liền nói với Hà Linh Chi:
“Nó đang muốn em xin lỗi nó, và nó cho phép em được chạm vào nó đấy.”
‘Gì gì? Cô xin lỗi nó?’
“Em chỉ nói ra sự thật thôi mà, anh thử nhìn…”
Lời còn chưa nói hết thì đã bị tiếng gầm gừ của Tiểu Bao chặn lại.

Thấy vậy, Hà Linh Chi đành phải nói xin lỗi nó:
“Được rồi được rồi Tiểu Bao, tao xin lỗi vì đã nói xấu mày như vậy, được chưa?”
Có lẽ vì hiểu những gì mà cô nói, Tiểu Bao liền thả chân cô ra rồi nằm uỵch xuống ngay cạnh chân cô.
Vì không hiểu nên Hà Linh Chi lại hướng Wiliam nhướng mày ý hỏi như vậy có nghĩa là gì.
“E vuốt ve nó đi.”, Wiliam Franky buồn cười trả lời.
Nhìn Tiểu Bao đần đần béo ú như vậy thôi, chứ trí thông minh và cách nhìn người của nó không tồi đâu.

Không phải kẻ nào cũng có thể tuỳ tiện chạm vào nó, nếu không sẽ ăn đủ những móng vuốt kia của nó.
‘Hầy, như vậy chẳng phải là được đằng chân lên đằng đâu hay sao?’, Hà Linh Chi nghĩ.

Nghĩ là như vậy nhưng Hà Linh Chi vẫn ngồi xuống rồi vuốt lấy bộ lông kia của nó, phải nói là nó có bộ lông cực kì mềm mại, bảo sao Wiliam thích nghịch nó đến thế.
Tiểu Bao vì được Hà Linh Chi xoa xoa bộ lông liền nhắm mắt để cô làm, thỉnh thoảng cô còn gãi gãi phía sau tai của nó khiến nó thỏa mãn mà phát ra những tiếng kêu gừ gừ.
Nhìn thấy vậy Hà Linh Chi liền bật cười.


‘Cũng biết hưởng thụ đó chứ.’
Phương phu nhân nhìn thấy Tiểu Bao đón tiếp cô như vậy liền gật đầu tán thưởng.

Bà vẫn còn nhớ có một lần, một tên thuộc hạ mới vào của Phương Thần Phong vì thấy mặt Tiểu Bao đần đần nên tưởng nó ngoan liền đưa tay xoa đầu nó.

Kết quả là tên đó bị Tiểu Bao dùng móng vuốt của mình vần vò cho đến chết.
Kể từ đó, không ai dám tự ý chạm vào nó khi chưa được sự cho phép.

Đó cũng là lời cảnh cáo của Tiểu Bao dành cho tất cả người trong Hắc Phong Bang.
Còn Wiliam Franky ấy à, ban đầu hắn cũng không được Tiểu Bao cho phép chạm vào người, nhưng Wiliam hắn lại biết cách lấy lòng nó.

Mỗi lần đến chơi đều đem rất nhiều thịt tươi hảo hạng đến cho nó ăn, khiến nó mập càng thêm mập nhưng cũng vì thế mà hắn được lòng Tiểu Bao.

Thế là sau một năm trời nịnh bợ lấy lòng, tốn không ít tiền mua thịt cho nó thì cuối cùng hắn cũng được chạm vào Tiểu Bao.
Nhưng cũng vì sự lấy lòng ngu xuẩn đó mà mỗi khi đến mà không mang thịt theo thì nó cũng không cho phép hắn động vào.

Nghe ra thì cứ như bạn gái đang giận dỗi người yêu nên không cho động vào vậy.

Cũng chính vì điều này mà Wiliam Franky luôn bị Tống Hạ Vũ trêu ghẹo, nói Tiểu Bao là người tình của hắn.
Mặc dù nghịch bộ lông của Tiểu Bao rất thích, nhưng Hà Linh Chi vẫn phải đứng lên, nói:

“Xin phép phu nhân cháu về phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Được.

con đi đi.”, Phương phu nhân cười đáp.
Đang nằm thoái mái hưởng thụ, đột nhiên không còn được sủng nịnh nữa Tiểu Bao có chút bất mãn, liền dùng cái đầu to tròn cọ cọ vào bắp chân Hà Linh Chi.
Thấy vậy, cô liền cúi xuống nói với nó:
“Tiểu Bao ngoan, khi nào rảnh tao lại ra chơi với mày, còn bây giờ cứ để Wi Wi ở lại phục vụ mày nha.”
Nói xong liền hướng Wiliam Franky nháy mắt.
Nghe thấy hai chữ ‘Wi Wi’, Wiliam liền lườm Hà Linh Chi, nói:
“Có phải ở cùng tên A Phong kia lâu qua nên em bị lây tính xấu từ hắn có đúng không? Anh không cho phép em gọi anh bằng cái tên đó nghe chưa!!! Không được không được, nếu để em ở với hắn lâu quá sẽ bị hư người mất, sau khi kết thúc bài sát hạch anh sẽ dẫn em về SK.”
Thuộc hạ của Phương Thần Phong nghe vậy liền lắc đầu ngao ngán, lần nào cũng vậy, chỉ vì cái tính bốc đồng nói lung tung này mà Wiliam đã bị Phương Thần Phong cho không biết bao nhiêu bài học rồi.

Vậy mà đến bây giờ anh vẫn không nhớ, xem ra Wiliam lão đại bị cuồng ngược rồi.

Nhìn anh chẳng giống với người đứng đầu tổ chức huấn luyện đặc công cũng như kẻ thâu tóm giới Mafia chút nào cả.