Thông tin vừa rồi khiến Hà Linh Chi vô cùng bất ngờ, vì cô không nhớ đã từng gặp bà ấy trước đây, thậm chí trong tang lễ của cha nuôi cũng không hề thấy sự xuất hiện của bà ấy.
“Chắc con đang thắc mắc vì sao ta chưa từng xuất hiện đúng chứ? Bởi vì cha nuôi các con lần nào gặp ta cũng đều hẹn ra ngoài, không hề cho ta được đặt chân vào chỗ ông ấy một bước.

Lúc đó ta đã vô cùng tức giận vì hành động đó của cha nuôi các con, nhưng mãi sau này ta mới biết được rằng ông ấy làm vậy là để bảo đảm an toàn cho ta.

Một gia tộc họ Phương đã đủ khiến ta đứng trước vô vàn họng súng rồi, ông ấy không muốn những kẻ thù của mình lại đến tìm ta để uy hiếp.

Cháu nói xem, có phải ông ấy vô cùng ngốc nghếch không? Dù sao thì ta cũng là một sát thủ kia mà, có dễ chết vậy không chứ?”
“Chắc hẳn trong lòng cha nuôi, phu nhân chiếm một vị trí vô cùng quan trọng!”, Hà Linh Chi nói.
Nghe câu nói đó của cô, Phương phu nhân chỉ thở dài mà không nói câu gì.
“Đây là vườn hoa tử đằng mà ta yêu thích nhất! Cháu có biết loài hoa này có ý nghĩa gì không?”, một lúc sau bà mới lên tiếng hỏi Hà Linh Chi.
“Cháu không biết thưa phu nhân.”, Hà Linh Chi lắc đầu trả lời.
“Hoa tử đằng, đại diện của một tình bạn thiêng liêng, chân thành và cao quý nhất; Là biểu tượng của một tình yêu bất diệt, vĩnh cửu, mang lại những điều tốt đẹp và may mắn cho cuộc sống.”

Dừng lại một chút, Phương phu nhân nói tiếp:
“Tình bạn và tình yêu.

Đó là hai thứ mà ta cảm thấy quý giá nhất trong cuộc đời mình.

Đối với Vương Tuấn (cha nuôi của Hà Linh Chi), ta coi ông ấy không chỉ là người bạn thân thiết, người đồng nghiệp đáng tin cậy, mà còn là một người anh trai yêu thương em gái mình hết mực.

Nhìn cách mà anh em các cháu lớn lên, cũng như tình cảm mà mỗi người dành cho nhau, ta nhìn thấy được hình ảnh của mình và Vương Tuấn trong đó.

Nếu sau này có việc gì muốn ta giúp hãy cứ nói, vì chúng ta cũng được coi như người một nhà.”
“Cháu cảm ơn lòng tốt của phu nhân ạ.”
“Có một điều này ta muốn nói với cháu… Trong tình yêu, không quan trọng người nào có tình cảm trước, mà quan trọng là người đó có dám theo đuổi tình cảm của mình hay không.

Tình cảm thời điểm mới chớm nở là lúc đẹp nhất, cũng như mãnh liệt nhất, nhưng để có được một mối tình đẹp và sâu đậm thì cần phải có sự vun vén, bồi đắp lâu dài từ hai phía.

Cũng như cây hoa tử đằng này vậy, muốn nhìn thấy hoa nở thì phải tốn thời gian và công sức ít nhất là mười lăm năm, đến khi cây hoa trưởng thành thì mới kết bông.

Còn những ai muốn nhanh chóng được nhìn hoa từ đằng, thì có thể thăm quan, hoặc mua về ngay thời điểm hoa nở, nhưng như vậy thì niềm say mê đó sẽ chỉ là nhất thời và mau chóng bị những loài hoa khác đẹp hơn dập tắt.

Phải những người có lòng kiên nhẫn vun trồng, thì mới biết quý trọng nó! Hoa nào cũng vậy, sớm nở thì sẽ sớm tàn, nhưng nếu chúng ta chịu bỏ công sức ra để chăm sóc nó, thì sẽ được nhìn thấy hoa nở rất nhiều mùa tiếp theo!”
Nghe những gì mà Phương phu nhân nói, Hà Linh Chi có cảm giác như bà ấy đã nhìn thấu mọi tâm tư của cô.

Nhưng ngay sau đó, cô đã nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.


Bởi vì đây mới chỉ là lần đầu tiên bà ấy gặp mặt cô, làm sao có thể biết hết mọi thứ như vậy được.
Nhưng Hà Linh Chi đâu biết được rằng, kể từ ngày cô chuyển đến Hắc Phong Bang, mọi nhất cử nhất động của cô đều có người báo lại cho Phương phu nhân mỗi ngày.
Nhìn biểu cảm của Hà Linh Chi, Phương phu nhân thầm thở dài.
‘Đúng là những đứa trẻ ngốc, ai nhìn vào cũng đều biết tình cảm của cả hai dành cho nhau, duy chỉ có hai đứa ngốc này là không nhận ra mà thôi.

Sẽ chẳng có ai dành những điều ngoại lệ cho người không đặc biệt với bản thân cả.’
Rồi bà lại nhớ lại đoạn tình cảm mà bà và Phương Thần Thiên (cha của Phương Thần Phong) từng trải qua thì nhanh chóng bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Phương phu nhân, Hà Linh Chi liền hỏi:
“Phu nhân có chuyện gì vui sao?”
“Không có gì, ta chỉ là nhớ lại một số chuyện liền cảm thấy vui vẻ thôi.

Giờ cũng không còn sớm, chúng ta mau chóng về nghỉ ngơi thôi, buổi chiều chắc cháu cũng có việc phải làm đúng chứ?”
“Vâng thưa phu nhân.”
Nói rồi, cả hai người cùng sóng vai rời khỏi vườn tử đằng.

Khu nhà chính Hắc Phong Bang.

Hiện tại nơi này đang vô cùng láo nhiệt, một người đàn ông cao to lực lưỡng lại vô cùng điển trai đang cùng vui đùa với một con bạch hổ to lớn.
Và người đàn ông đó không ai khác là Wiliam Franky.
Nhìn thấy Hà Linh Chi cùng Phương phu nhân đang cùng nhau tiến tới, Wiliam liền nhanh chóng dừng lại cuộc vui rồi đi tới chào:
“Wiliam xin chào phu nhân, hôm nay người cũng tới đây chơi ạ?”
Nghe vậy, Phương phu nhân liền trả lời:
“Hôm nay ta đặc biệt vui vẻ, nên muốn đến đây thăm A Phong một chút, ai ngờ nó lại đi vắng.

Con cũng đến đây chơi sao?”
“Cháu cũng đang rảnh rỗi nên chạy đến đây chơi với Tiểu Bao một chút.”
Tiểu bao trong lời mà Wiliam Franky nói là con bạch hổ vừa rồi.

Nó không giống như những con hổ khác, chắc có lẽ do được cưng chiều và chăm sóc quá tốt nhên cả người nó đều rất mập mạp, đúng như cái tên của nó, trắng trắng, mềm mềm lại vô cùng mũm mĩm như chiếc bánh bao vậy.