Mắt thấy Wiliam Franky đang dần chìm vào mê man Triệu Y Vân lập tức dùng tay vỗ nhẹ vào hai bên má hắn để đánh thức chút ý thức còn sót lại.
Trong cơn mộng mị, Wiliam Fraky từ từ hé mở đôi mắt, bóng hình ngược sáng của Triệu Y Vân mờ ảo xuất hiện, hắn thật muốn được nhìn thấy cô, được chạm vào gương mặt cô ngay lúc này đây, thế nhưng một chút sức lực hắn cũng không có, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như hiện tại.
“Sóc nhỏ!!!”
Nghe cái tên thân mật của mình được anh một lần nữa nhắc đến, tim Triệu Y Vân giống như bị hẫng mất một nhịp, đã rất lâu rồi cô không được nghe lại cái tên này từ chính miệng hắn gọi ra.
Bàn tay to lớn của Wiliam Franky khẽ nhúc nhích như muốn nắm lấy tay cô, thế nhưng lại chẳng thể làm gì được khi cả cơ thể hắn đã bị độc tố làm cho tê liệt hoàn toàn.
Hành động nhỏ này đã lọt toàn bộ vào mắt Triệu Y Vân, cô không nói gì mà nâng tay lên nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Wiliam Franky, giống như cảm nhận được sự quan tâm hiếm hoi này từ cô, hắn cũng cố gắng nắm thật chặt tay cô không buông, giọng nói yếu ớt thì thào cất lên:
“Có phải… em vừa gọi anh… là Wiwi?”
“Không phải, anh nghe nhầm rồi!!”
“Anh không nghe nhầm!!!...!Em có thể gọi anh như vậy… bây giờ… và cả sau này… được không?”
Nhìn vào đôi đồng tử đang dần mất đi tiêu cự của Wiliam Franky, hai chữ “không thể” sắp được thốt ra lại được cô chặn lại, có thể nói chắng bao lâu nữa hắn sẽ chìm vào vô thức, nếu Hà Linh Chi không đến kịp thời, e là…
“Đợi khi nào anh lành nặn đứng trước mặt tôi rồi tính tiếp!!! Tôi sẽ không chấp nhận giao phó nửa đời sau của mình cho một người ốm yếu như vậy được, nếu anh không qua khỏi, hoặc qua khỏi mà thân tàn ma dại, thì tôi sẽ đích thân kết liễu cuộc đời anh rồi đi tìm một người đàn ông thật đẹp trai, thật dũng mãnh và thật nhiều tiền để kết hôn, rồi sinh con…”
“Ông đây còn chưa chết… thằng nào dám lấy em!!!!”
Câu nói đe dọa được thốt lên với tone giọng khàn khàn vô lực, Triệu Y Vân khó khăn lắm mới kìm nén được tiếng cười của chính bản thân.
Hơn ai hết cô là người hiểu rất rõ, quyết định này chính là cơ hội cuối cùng cô dành cho Wiliam Franky, và cũng là cơ hội cuối cùng cô dành cho chính bản thân mình, một cơ hội cuối cùng để cả hai có thể tiến tới một mối quan hệ mới, một mối quan hệ cô đã chờ đợi từ rất lâu.
“Tôi chỉ thông báo trước như vậy thôi!!! Nếu ngày đó đến thật, tôi chắc chắn sẽ làm vậy!!”
“Vậy thì anh cũng thông báo với em… nếu ngày đó không đến… em nhất định chết chắc với anh!!!”
Lời nói rời rạc, giọng điệu thều thào, thế nhưng lại khiến lưng Triệu Y Vân như có một trận gió lạnh quét qua.
Trong lúc cô còn đang tưởng tượng đến viễn cảnh mà Wiliam Franky vừa nói, thì ở trên đầu, những ngọn cây bắt đầu lay động mạnh, đồng thời tiếng máy bay ch.iến đấu cũng vang vọng khắp không gian.
Thông qua các kẽ hở của tán cây, Triệu Y Vân có thể loáng thoáng thấy được biểu tượng tượng trưng cho Hắc Phong Bang được in chìm trên thân và cánh máy bay.
Liếc xuống chiếc đồng hề trên cổ tay, cô quả thực phải tán thưởng tốc độ làm việc của Phương Thần Phong, trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể xuất “chiến mã” hơn nữa còn đến sớm hơn thời gian cô dự đoán rất nhiều.
Giải thích cho tốc độ này, nếu Phương Thần Phong nói hắn sử dụng đường bay quân sự quốc gia thì cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Người của Wiliam Franky và Triệu Y Vân trước đó đã sớm dọn sạch một vùng đất trống tạo vị trí cho máy ba.y chiến đấu hạ cánh.
Cửa máy bay vừa mở, Hà Linh Chi trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ hello kitty ở nhà gấp gáp sách hộp cứu thương chạy đến.
Quan sát một lượt tình trạng của Wiliam Franky, sau đó Hà Linh Chi không nói gì mà lấy từ trong hộp cứu thương ra một ống tiêm nhỏ tiêm vào mạch máu cánh tay trái của hắn.
Thuốc vừa truyền hết vào bên trong, chưa đầy ba giây sau, xung quanh miệng vết thương cũng như cả cánh tay trái của Wiliam Franky bắt đầu có hiện tượng sưng đỏ, nhất là những đường mạch máu, chúng còn nổi rõ trên nền da đang chuyển tái của hắn, nhưng ngay sau đó mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường, miệng vết thương cũng không còn thâm đen như trước nữa, điều này chứng tỏ độc tố trong cơ thể Wiliam Franky đã được loại bỏ.
Quả không hổ danh Ám Dược trong giới sát thủ, một tình huống tưởng trừng như vô phương cứu chữa, nhưng lại được Hà Linh Chi xử lý một cách vô cùng nhanh gọn.
Triệu Y Vân ở một bên thấy vậy liền tháo bỏ băng vải đang quấn chặt trên vai Wiliam Franky ra, máu được lưu thông, nhìn hắn đã bớt thê thảm hơn trước rất nhiều, thế nhưng lại lâm trạng thái hôn mê do mất quá nhiều thể lực cũng như hệ lụy của viên đạn M45 xuyên bả vai.
Ngay sau đó thuộc hạ của Wiliam Franky lập tức tiến đến rìu hắn lên máy bay chi.ến đấu, ba người Triệu Y Vân, Hà Linh Chi và Phương Thần Phong cũng nối gót theo sau.
Như nhớ ra điều gì đó, Triệu Y Vân liền ra tín hiệu với người của mình một chút rồi mới lên máy bay.
Làm sao cô có thể quên những “con chuột” của Jane vẫn còn đang điên loạn ở dưới bẫy huyệt của cô kia chứ? Nếu để bất kỳ kẻ nào thoát được ra khỏi đó, thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được, cho dù biến thể có phức tạp đến đâu, thì chỉ cần một lượng nhỏ độc tố phân hủy thôi, tất cả bọn chúng sẽ trở thành một đống bầy nhầy.
[…].