" Có chuyện gì sao ? " Dì Lâm hỏi sau khi thấy nét mặt không vui của cô
" Không ạ ! " Cô lắc đầu
" Vậy tốt rồi.

Mau ăn đi " Dì Lâm gắp thêm nhiều đồ ăn vào bát cô.Cô không ăn nhiều ăn xong cũng lên trên phòng nghỉ ngơi.

Đóng cánh cửa , cô trượt người xuống , lưng áp sát vào cánh cửa bằng gỗ kia.

Cô đưa hai tay lên mặt , xoa cả mặt rồi khóc thầm.

Nước mắt đột nhiên rơi không hiểu lí do tại sao ?
Cô khóc đến mệt người rồi ngủ gục xuống.

Cô cứ ngồi như thế , chìm vào sâu trong giấc ngủ
< Tại Lục thị >
Trong phòng anh , sau khi ăn xong , anh cũng không buồn làm việc nữa.

Mãi cho đến khi anh hơi nản chí mới tiếp tục làm.


Làm xong , mệt lả , hai mắt lờ đờ , anh gục xuống nằm ngủ.

Anh không biết đây là thật hay mơ , anh thấy cô đang ở cạnh anh và khóc.

Đột nhiên anh cảm thấy rất sợ khi thấy cô khóc nhưng khi anh chợt định thần lại thì ...!bên ngoài cánh cửa , có người nào đó đang gõ liên tục vào cánh cửa và có vẻ rất gấp.

Chợt tỉnh giấc , còn lơ mơ anh dịu mắt rồi nói:" Vào đi "
Bên ngoài , ba anh gõ cửa.

Thấy có tiếng anh vọng ra ngoài , nói:" Ừ " Giọng lại tỏ ra không vui
Ba anh mở cửa đi vào.

Thấy anh không còn tỉnh lắm , đi nhanh hơn.

Đặt tài liệu xuống bàn anh , kéo ghế ra và ngồi xuống.

Anh hơi ngạc nhiên , lên tiếng hỏi:" Ba , sao ba lại vào giờ này vậy ? "
" Có việc " Ba anh nói câu cụt lủn
" Vâng ba nói đi " Anh chỉnh lại tư thế , thở hắt ra rồi nói
Ba anh vào thẳng vấn đề:" Là thế này sắp tới chúng ta có hợp tác với công ty Việt Trì đó ba có đề nghị thế này sản phẩm mới con hãy làm về chủ đề yêu thiên nhiên đi ý con sao ? "
Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời ba mình:" Vậy được rồi theo ý ba con sẽ nghĩ bản hợp tác sau "
Mặc dù rất mệt nhưng anh không muốn ba mình phải lo lắng.

" Ừ được rồi vậy thì con mau nghĩ đi đấy nhé " Ba anh nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Anh tiếp tục hoàn thành công việc có chút mệt mỏi.

Buổi chiều
Cô đang ngủ gục cảm thấy có chút mệt.

Dạo gần đây , cô suy nghĩ hơi nhiều.


Cũng không phải là vấn đề to tát gì nhưng mà cô lại hay thường xuyên mệt mỏi và chán nản.

Cô nghe thấy tiếng bên ngoài , hình như là có ai đang gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đều đều , kèm theo giọng nói:" Dậy đi chiều hai giờ rồi " Dứt lời , tiếng gõ cửa không vang lên nữa
Đã hai giờ rồi sao cũng nhanh thật.

Nghĩ rồi , cô cố gắng đứng dậy.

Nhưng vừa mới đứng lên đầu cô rất choáng , cô nhắm mắt lại rồi thấy đầu mình xoay xoay một khoảng không phía trước chuyển động rồi cô mệt lả đi không còn sức sống gì nữa.

Hai tay cô buông thõng xuống , cô nằm dưới đất.

Hai tay chạm thẳng xuống nền gạch, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài , Khả Ái khó hiểu.

Bình thường , cô ngủ cũng không nhiều như thế.

Sao hôm nay lại ngủ dậy muộn ! Bình thường cô dậy sớm trốn ra sau nhà ngồi vẽ mất rồi.

Giờ còn chưa thấy vì vừa nãy Khả Ái đã ra đó kiểm tra rồi không thấy.


Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra , Khả Ái vội chạy xuống nhà kêu mẹ và ông lên trợ giúp.
" Mẹ ơi , ông ơi " Khả Ái sợ đến mức khóc lên, chạy nhanh không để ý đến nên suýt nữa thì ngã xuống lầu.
Dì Lâm từ ngoài vào , thấy Khả Ái khóc , buông giỏ xuống , chạy lại hỏi cũng lo lắng không kém:" Có chuyện gì thế ? "
Dứt lời , mẹ và ông nội cô cũng vừa kịp đến.
" Gi mà la um sùm vậy ? " Ông nội ông đặt tờ báo xuống mặt bàn , đứng dậy , chống gậy đi đến chỗ Khả Ái.

Mẹ cô cũng một tay đỡ ông:" Có chuyện gì mau nói đi.

Sao lại la toáng cả lên thế ? "
Mẹ cô và ông nội đến bên cạnh Khả Ái cả hai vẫn đang chờ tín hiệu từ Khả Ái.
" Mẹ ơi , ông ơi , dì ơi ...!con gõ cửa phòng Tuyết Tuyết nó không mở ông ạ.

Con lo quá " Khả Ái lo sợ nhưng vẫn nói ra trong lời nói còn kèm theo sự sợ hãi nữa.
" Sao thế ? " Mẹ cô hốt hoảng, lo lắng muốn chạy lên xem cô thế nào nhưng bị ông nội cản lại.

Ông nói với dì Lâm lên đó xem thế nào.