Từ sau đêm đó, hai ngày liên tiếp An Đào Đào. không nhìn thấy Lục Só.
Cô đang suy nghĩ liệu ác ma đó có phải bị kỹ thuật điểm huyệt của cô đọa sợ rồi không? Vì vậy mới không dám tới nhảy nhót trước mặt cô?
Nếu đúng là vậy, sau này cô nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện kỹ thuật điểm huyệt do thầy truyền đạy mới được.
Đúng lúc này, trong sân truyền tới tiếng còi xe.
Sau đó, An Đào Đào nhìn thấy một hàng vệ sĩ mặc đồ đen cung kính đứng ở cửa, như đang chào đón ai đó.
Chẳng lẽ nhắc tào tháo, tào tháo liền tới hả?
An Đào Đào mở to mắt, vội vàng cắn miếng. bánh mì cuối cùng trong tay, đứng dậy muốn chạy
về phòng.
"Cô An, Cửu gia về rồi, cô phải đi ra ngoài chào đón." Má Trần chặn đường đi của cô.
Từ sau đêm đó, hai ngày liên tiếp An Đào Đào. không nhìn thấy Lục Só.
Cô đang suy nghĩ liệu ác ma đó có phải bị kỹ thuật điểm huyệt của cô đọa sợ rồi không? Vì vậy mới không dám tới nhảy nhót trước mặt cô?
Nếu đúng là vậy, sau này cô nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện kỹ thuật điểm huyệt do thầy truyền đạy mới được.
Đúng lúc này, trong sân truyền tới tiếng còi xe.
Sau đó, An Đào Đào nhìn thấy một hàng vệ sĩ mặc đồ đen cung kính đứng ở cửa, như đang chào đón ai đó.
Chẳng lẽ nhắc tào tháo, tào tháo liền tới hả?
An Đào Đào mở to mắt, vội vàng cắn miếng. bánh mì cuối cùng trong tay, đứng dậy muốn chạy
về phòng.
"Cô An, Cửu gia về rồi, cô phải đi ra ngoài chào đón." Má Trần chặn đường đi của cô.
Má Trần vẫn gọi cô là cô An, cũng đúng, cô chỉ là người bị nhà họ An cưỡng ép vào đây, không có giấy đăng ký kết hôn, cũng không tổ chức hôn lễ, vậy thì cô có khác gì người tình được bao nuôi đâu.
Nhưng mà An Đào Đào không thèm để ý, không có danh phận càng tốt, sau này cô có chạy trốn cũng đỡ gặp rắc rối.
"ỔI" An Đào Đào miễn cưỡng đi ra khỏi biệt thự, đứng trước nhóm vệ sĩ để chào đón Lục Sóc
Lục Sóc từ tốn đi tới đưới sự vây quanh của. nhóm vệ sĩ, anh vẫn mặc áo khoác màu đen, chân mang ủng. Dáng vẻ lạnh lùng xa cách, trên người tràn đầy tà khí giống như lang sói trong rừng.
Ánh nắng chiếu vào, làn da trắng nõn không lành mạnh nhưng lại ưa nhìn lạ thường.
An Đào Đào hơi lơ đểnh chà ngón chân xuống đất.
Cô chỉ muốn mau chóng quay về phòng, không muốn gặp tên ác ma này chút nào.
Chỉ chốc lát, Lục Sóc đã đứng trước mặt cô.
“Trong lòng An Đào Đào tức giận trợn mắt, nhưng bên ngoài lại nở nụ cười ngọt ngào: "Cửu gia, hoan nghênh anh về nhà..."
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo chút. ngọt ngào khó tả, rất để nghe, cũng rất quyến rũ.
Lục Sóc rũ mắt nhìn cô từ trên cao, yết hầu hơi chuyển động.
An Đào Đào bị anh nhìn chòng chọc đến độ da đầu tê đại, theo bản năng lùi về sau một bước, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, không nói gì nữa.
Cô cảm thấy mình là con mồi đáng thương, bất cứ lúc nào cũng bị nuốt chửng.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Lục Sóc cũng ấng: "Cô đi theo tôi."
" An Đào Đào sợ hãi ngẩng đầu, hơi kiêng ky nhìn Lục Sóc, đi theo anh ư?
Cô hơi do dự mím môi, không đám hỏi lại, đành phải cắn răng đi theo anh, hy vọng tên ác ma này đừng làm khó cô nữa.
Nhớ tới chuyện xảy ra ba ngày trước, An Đào. Đào vừa lo vừa sợ, nỗi sợ lan ra mọi ngóc ngách. trong tim. Cô đi từng bước theo anh, hai chân dần mềm nhũn.
An Đào Đào lén ngước mắt nhìn xung quanh, phát hiện Lục Sóc không đi vào biệt thự mà đi ra sân sau.
Cô cắn môi, trong lòng nảy sinh dự cảm. không lành.
Sân sau của biệt thự ư?
Cô nhớ rõ hang rắn trong lời đồn nằm ở sân
sau. Nơi đó nuôi đủ loại rắn độc, ai đắc tội với Lục Cửu Gia đều bị anh ném vào hang rắn để làm mồi cho bọn chúng...
Chẳng lẽ Lục Sóc định dẫn cô đến hang rắn Sao?
Cô còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, Lục Sóc đã dừng lại ở một nơi âm u.
Xung quanh trồng đầy cây cối xanh tươi, khi gió thổi qua, cây cối chuyển động xào xạc. Bóng cây chiếu xuống mặt đất chẳng khác gì bẩy yêu ma điên cuồng nhảy múa, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Mà ở nơi cây cối vây quanh có một cái hố lớn, trong hố lớn truyền đến tiếng "xì xì", khỏi cần nói cũng biết bên trong là thứ gì.
An Đào Đào nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi trong. lòng đã tăng lên cực điểm. Lục Sóc thật sự dẫn cô
đến hang rắn.
Có phải cái mạng nhỏ của cô sắp kết thúc rồi không?
"Lại đây." Lục Sóc thấy cô đứng xa quá nên vẫy tay gọi cô.
An Đào Đào nhìn bàn tay của anh cứ như thần chết đang gọi mình.
Cô cắn môi, đứng yên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn rất đáng thương.
Ánh mắt Lục Sóc lạnh lùng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo sát khí nồng đậm: "Lại đây, đừng để tôi nói lại lần bal"