Chương 76

Vì phòng ngừa Bạch Tuyết chạy trốn, Mộ Thành Chu buộc một sợi xích sắt trên chân cô, hơn nữa cách một đoạn thời gian sẽ cho người đến đe dọa cô.

Đôi vợ chồng trông coi Bạch Tuyết cũng không phải người tốt, thường xuyên ngược đãi cô, lúc đầu vẫn âm thầm làm, sau đó thấy không ai quản cô, liền công khai ngược đãi cô ta.

Xem cô giống như con chó việc bẩn việc mệt đều để cho cô làm, đánh chửi cô, để cô đói bụng đều là chuyện thường như cơm bữa.

Cô đã cố gắng chạy trốn nhưng đều bất lực.

Cùng Thịnh Hoàn Hoàn ở chung một chỗ mấy năm nay, Mộ Tư không phải không nghĩ tới Bạch Tuyết trải qua cuộc sống như thế nào.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Thịnh Hoàn Hoàn, nội tâm của anh đều bị dày vò, Tuyết Nhi của anh đang làm gì?

Mỗi khi Thịnh Hoàn Hoàn không thích đồ món này, chê bộ quần áo kia, Mộ Tư đều không nhịn được nghĩ, Tuyết Nhi của anh ta có đói hay không, có lạnh hay không.

Mỗi khi đó, anh ta rất hận Thịnh Hoàn Hoàn thân ở trong phúc mà không biết hưởng.

Anh ts vẫn biết tình cảnh gian nan của Bạch Tuyết, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, lại bi thảm thành như vậy.

Giờ phút này Mộ Tư hận không thể giết đôi vợ chồng đang quỳ gối ở ngoài cửa kia.

“Đánh, đánh bọn họ khi nào chết thì thôi.”

Mộ Tư cắn răng giận dữ, giống như tử thần của địa ngục tu la.

Vệ sĩ đè hai vợ chồng xuống, quyền đấm cước đá vào người bọn họ.

Đôi vợ chồng trung niên này cũng không biết sợ là gì, sau khi Bạch Tuyết mất tích nhưng không rời đi mà vẫn ở lại đây.

Bọn họ bị đánh sắp chết rồi.

“Đừng đánh nữa, anh Mộ Tư em muốn đi, em không muốn ở lại đây, xin anh dẫn em đi.”

Trở lại nơi này, cả người Bạch Tuyết đều phát run, cô kéo Mộ Tư, để cho anh ta mang cô đi, một khắc cô cũng không muốn ở lại nơi này.

Nơi này, chính là ác mộng của cô.

Mộ Tư an ủi cô rằng đó là tâm bệnh của cô, và cô phải đối mặt với nó, nhìn mọi thứ cô khiến cô sợ hãi bị phá hủy thì cô mới có thể sống như một người bình thường.

Mộ ca ca, van cầu anh dẫn em đi, van cầu anh……

Bạch Tuyết tuyệt vọng khóc, thân thể yếu ớt kịch liệt run rẩy.

Tuyết Nhi, ngươi nhìn ta.

Mộ Tư ôm lấy mặt Bạch Tuyết, ép cô nhìn thẳng chính mình, “Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng tổn thương ngươi, nơi này ngươi không thích, chúng ta liền hủy nó.

Dứt lời, vung tay lên, “Đập cho tôi.

Mộ Tư ấn vào mặt Bạch Tuyết và bảo cô nhìn vào căn nhà đổ nát, dưới một chiếc máy xúc hạng nặng, đã bị san bằng trong vài giây.

Ngay sau đó, chính là tòa nhà nhỏ kế bên căn nhà rách nát, thời gian vài phút, tất cả đều sụp đổ tan tành, bị phá hủy hoàn toàn.

Nhìn tất cả những thứ này, Bạch Tuyết rốt cục khóc rống thất thanh.

Kết thúc rồi, cái loại ngày đáng sợ này, thật sự kết thúc rồi, cô không bao giờ muốn trở lại nơi này nữa, không bao giờ muốn trải qua cái loại ngày khổ người người có thể khi dễ, người người có thể khinh tiện.