Chương 43
Khó trách… khó trách cô cảm thấy quen thuộc như vậy!
Anh ta không thay đổi, vẫn là một người ấm áp rất biết chăm sóc người khác.
Thịnh Hoàn Hoàn không quên mục đích tối nay tới đây, cô rất nhanh thu hồi tầm mắt, kiên định đi về phía Lăng lão thái thái.
Nơi có nhiều phụ nữ tụ tập, luôn luôn có mấy người không có đức hạnh.
“Sao cô ta còn chưa đi, sao còn mặt mũi đứng ở đây?”
“Thịnh Hoàn Hoàn này thật đúng là mặt dày, đã bị người ta nói thành như vậy rồi còn đứng ở đây, nếu đổi lại là tôi, khẳng định đã sớm chạy ra ngoài, làm gì còn mặt mũi gặp người ta.”
Một số cô gái thấy Thịnh Hoàn Hoàn đi tới, giống như sợ bị thứ gì bẩn dính vào, chán ghét tránh sang một bên.
Vì thế, trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn cọ con đường đi thẳng tới chỗ Lăng lão thái thái.
Thịnh Hoàn Hoàn đã điều chỉnh xong cảm xúc, tao nhã đi tới trước mặt Lăng lão thái thái, nhếch môi cười yếu ớt: “Bà nội Lăng, con là con gái của Thịnh gia Thịnh Hoàn Hoàn, lần đầu gặp mặt hy vọng không quấy rầy đến người.”
Lăng lão thái đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhìn không ra hỉ nộ, ôn hòa nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Thịnh tiểu thư hình như không có trong danh sách mời lần này.”
Mọi người khiếp sợ, hóa ra Thịnh Hoàn Hoàn không mời mà đến.
Phải biết rằng, lúc Thịnh Hoàn Hoàn vừa sinh ra đã được Đường Huyền Vũ kết luận có mệnh phú quý, vừa vượng gia vừa vượng phu vừa vượng tử, người muốn định hôn với cô đều sắp phá cửa lớn Thịnh gia.
Sau đó Thịnh gia phát triển, chứng thực lời nói của Đường Huyền Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn được khen là đệ nhất danh viện thành phố, ngay cả Mộ Tư người đính hôn với cô cũng lên như diều gặp gió, cuối cùng từ một đứa trẻ bị bỏ rơi lội ngược dòng trở thành đại tổng tài, tiền đồ vô lượng.
Mấy năm nay Thịnh Hoàn Hoàn có thể nói là phong quang vô hạn!
Hôm nay Mộ Tư đào hôn, Thịnh Xán ngã xuống, đường đường đệ nhất danh viện trong một đêm lưu lạc thành trò cười toàn thành, có thể thấy được lời Đường Huyền Vũ nói cũng không thể tin.
Hết thảy đều chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu không Mộ Tư sao cam lòng rời khỏi cô?
Lam Tiếu ở một bên cười nhạo nói: “A, tiệc thân mật còn không mời tự đến, đường đường đệ nhất danh viện lại làm ra loại chuyện này, thật sự là quá mất thân phận.”
Hứa Oánh Oánh đứng ở bên cạnh Trần Do Mỹ cũng nói: “Cho dù Mộ Tư không cần cô ta, cô ta cũng không cần vội vã ra ngoài xem mắt như vậy chứ?”
Những lời này nghe không tính là tàn nhẫn, nhưng ngẫm lại lại vô cùng ác độc, lời nói như ám chỉ Thịnh Hoàn Hoàn đã hạ tiện đến mức một ngày không có đàn ông thì sống không nổi.
Lúc này Trần Do Mỹ giả vờ không vui nói: “Oánh Oánh đừng có nói bậy.”
Một tiếng quát lớn này, Trần Do Mỹ đổi lại được không ít lời tán thưởng.
May mắn Lăng lão thái thái là người hiểu chuyện, cũng không bởi vì lời nói của bọn họ mà bị ảnh, bà ta nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc hỏi: “Không biết Thịnh tiểu thư lần này tới có mục đích gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn thẳng thắn nói: “Cháu là vì Lăng Tiêu mà đến.”
Mọi người hít vào một hơi, Thịnh Hoàn Hoàn này thật to gan, lời nói này cũng thật thẳng thắn.
Lão thái thái nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất cũng tốt, hai mắt sạch sẽ trong vắt, không cách nào làm người ta chán ghét được.