Chương 3572

“Vì sao tôi phải mở cửa?” Liễu Ảnh bị câu nói này chọc giận. Dựa vào cái gì mà cô không thể có suy nghĩ của riêng mình? Dựa vào cái gì mà cô phải nghe theo anh ta! Câu nói vừa rồi là lời chất vấn sao? Tư Đồ Không có tư cách gì để chất vấn cô?

Tư Đồ Không cau mày, không biết vì sao Liễu Ảnh lại đột nhiên tức giận. Liễu Ảnh trừng mắt lại không hề sợ hãi. Không sao cả, cô chẳng bận tâm nữa, bây giờ cô đã chẳng còn gì rồi. Cô gần như đã mất hết những người, những thứ mình quan tâm. Bây giờ, cô chỉ còn lại mẹ thôi. Nếu Tư Đồ Không dám động tới mẹ cô, cô nhất định sẽ liều mạng với anh ta!

“Lẽ nào em định không bao giờ mở cửa sao?” Tư Đồ Không bị ánh mắt đầy thù hằn của Liễu Ảnh chọc giận. Cô dựa vào cái gì mà nhìn anh ta như vậy? Giữa họ chỉ còn lại thù hận thôi sao? Năm năm qua, anh ta chiều chuộng cô chưa đủ ư? Sau này, gần như chuyện gì cũng chiều theo ý cô! Vì sao cô không hề nhớ tới những mặt tốt của anh ta?

“Nếu như có thể, tôi không bao giờ muốn mở cửa.” Liễu Ảnh nói giọng châm chọc. Con người này vẫn còn mặt mũi để nói như vậy à? Cô không muốn nhìn thấy anh ta, ước gì họ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Mở cửa sao? Chào đón anh ta vào sao? Cô sẽ không làm theo ý anh ta nữa, cô muốn sống cho bản thân mình, làm những gì mà bản thân muốn làm.

Cô sẽ không làm theo ý anh ta nữa, cô muốn sống cho bản thân mình, làm những gì mà bản thân muốn làm. Bây giờ Liễu Ảnh không thể nào chấp nhận được Tư Đồ Không nữa, thậm chí còn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta. Nỗi căm hận anh ta quá sâu đậm, nhưng lại không thể phát ti3t ra được, nghẹn ở trong tim cô như một quả bom, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Tư Đồ Không vẫn luôn kiềm chế không để mình nổi giận. Chuyện trước đây, anh ta đã sai. Anh ta không thể thoái thác trước cái chết của ba cô. Bấy lâu nay, anh ta cũng luôn bù đắp cho cô. Mấy năm qua, lẽ nào cô không cảm nhận được một chút tình cảm nào của anh ta sao?

“Bây giờ giữa chúng ta chỉ còn lại những điều này thôi ư? Giờ đây em muốn ra đi sao? Không hề có chút luyến tiếc nào à?” Tư Đồ Không gằn giọng nói. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào nhẫn tâm tới như vậy. Nói đi là đi, không hê lưu luyến, vứt bỏ anh ta như vứt một gánh nặng. Có khi nào, nếu anh ta không xuất hiện, Liễu Ảnh sẽ coi như chưa bao giờ gặp anh ta, coi năm năm qua như chưa hề tồn tại không?

“Giữa chúng ta còn lại những gì?” Liễu Ảnh hỏi ngược lại, nhìn anh ta đây chế nhạo. Lẽ nào giữa họ còn lại tình yêu sao? Vì sao năm năm trước cô lại tìm anh ta, vì sao cô lại ở bên anh ta trong năm năm? Nếu như không phải năm đó anh ta gài bẫy, cô sẽ đi câu xin anh ta sao? Sẽ ký vào bản thỏa thuận nhục nhã đó? Ép cho ba cô chết thảm ư? Mỗi lần nhớ lại, Liễu Ảnh đều cảm thấy chính mình đã hại ba, nhưng hung thủ thực sự lại là người đàn ông trước mặt. Từng bước đi của anh ta khiến cô và ba chịu đủ tủi nhục. Cô không cam lòng, không cam lòng khi họ đã bị lừa như vậy.

“Thời gian năm năm, giữa chúng ta không còn lại gì sao?” Tư Đồ Không bị ánh mắt giễu cợt của Liễu Ảnh làm tổn thương, anh không cam lòng hỏi tiếp.

“Còn lại cái gì? Thứ còn lại giữa chúng ta chỉ có thù hận thôi! Tôi không quan tâm tới năm năm chịu tủi nhục nữa, coi như tôi tự chuốc lấy. Nhưng cái chết của ba tôi, tôi mãi mãi cũng không tha thứ cho anh.” Liễu Ảnh nói nghiêm túc. Cô không muốn thảo luận vấn đề này với anh ta nữa, nói rõ hết một lần cũng tốt: “Lẽ nào anh tưởng rằng giữa chúng ta sẽ còn lại tình yêu sao?

Vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Vốn dĩ đã là một bắt đầu sai lâm, kết cục bây giờ cũng không có gì là sai cả. Giữa chúng ta có thể còn lại bất cứ thứ gì, nhưng riêng tình yêu thì không tôn tại. Lúc đầu, anh tiếp cận tôi là để trả thù. Lúc đầu tôi tới bên anh là vì anh đã tính kế, là vì một bản thỏa thuận đây nhục nhã. Thời gian năm năm, chúng ta đều có suy nghĩ của riêng mình, không lúc nào là anh không nghĩ tới việc trả thù, không lúc nào là tôi không nghĩ tới việc ra đi. Bây giờ, thời gian năm năm đã kết thúc, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên rồi chia tay không tốt sao?”

“Thuận theo tự nhiên rồi chia tay?” Tư Đồ Không bị lời nói của Liễu Ảnh làm cho tức tới bật cười. Hóa ra trong mắt cô, quan hệ giữa họ vẫn luôn như vậy ư? Chẳng lúc nào anh ta không tính toán, chẳng lúc nào cô không muốn ra đi? Tất cả nỗi niềm hân hoan, sướng vui giữa họ đều là giả sao? Cô dựa vào cái gì mà nói năng hùng hôn như vậy? Dựa vào cái gì mà tin chắc rằng từ trước tới nay anh ta đều gài bẫy cô, xúc phạm tình cảm của anh ta như vậy?