Chương 3571

Tư Đồ Không sắp tức điên lên rồi. Người phụ nữ đang trong phòng định giả vờ biến mất sao? Tưởng anh ta không nghe thấy câu nói vừa rồi chắc? Hỏi “ai đó” rõ ràng như vậy, chỉ có người điếc mới không nghe thấy thôi. Bây giờ, anh ta đã gõ cửa một lúc lâu, nhưng bên trong lại chẳng có chút tiếng động nào. Cô đang làm gì vậy chứ? Đây cũng không phải cách để trốn tránh anh ta! Lẽ nào cứ ép anh ta phải tông cửa xông vào sao? Người phụ nữ này muốn rũ bỏ quan hệ với anh ta tới vậy ư? Không thể chờ đợi dù chỉ một chút?

“Liễu Ảnh, anh biết em ở bên trong, mở cửa ra!” Lúc nói câu này, giọng điệu Tư Đồ Không đã bắt đầu tỏ ra uy hiếp, không cần để ý kĩ cũng nghe được sự tức giận trong đó.

Liễu Ảnh cũng nổi giận. Dựa vào cái gì mà anh ta bảo mở cửa là phải mở cửa, anh ta nghĩ cô là gì? Công cụ à? Đồ dùng à?

Không có suy nghĩ của chính mình, mọi thứ đều nghe theo anh ta sao? Thời gian năm năm qua, cô đã chịu đủ rồi. Bây giờ đã có thể ra đi, cô nhất định sẽ không dừng lại! Liễu Ảnh quay trở về phòng mình, ngồi trên giường coi như không có người ở bên ngoài.

Tư Đồ Không vui mừng khi nghe thấy tiếng bước chân, sau đó thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa thì phát rồ lên, đạp thẳng vào cửa. Người phụ nữ này muốn khiến anh ta tức chết sao? Uổng công anh ta nghĩ rằng chuyện của Bùi Dật Duy bị lộ, tâm trạng của Liễu Ảnh khó chịu nên muốn tới an ủi cô, thậm chí còn muốn hỏi xem cô có cần giúp đỡ không. Đúng là lòng tốt đem cho chó ăn! Người phụ nữ này chẳng có một chút tình cảm nào cả! Năm năm, họ bên nhau năm năm trời, thế mà cô lại tuyệt tình với anh ta như vậy!

“Liễu Ảnh!” Tư Đồ Không tức tối quát lên! Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, anh ta nhận ra đây là khách sạn, chỉ cần có thẻ phòng là vào được! Anh ta đi tới quầy lễ tân, dựa vào thân phận của mình để lấy thẻ phòng.

Trong phòng khách không có người, vậy thì ở trong phòng ngủ! Tư Đồ Không hậm hực, đúng là chẳng còn nơi nào để đi nữa, ban ngày cũng nằm trên giường! Đẩy thẳng cửa ra liền thấy Liễu Ảnh đang ngồi trên giường quay lưng lại phía mình, yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không thấy được vẻ mặt của cô, càng không biết được cô đang nghĩ điều gì, thậm chí như thể anh ta đi vào mà cũng chẳng hề có cảm giác.

“Liễu Ảnh.” Tư Đồ Không cất tiếng phá vỡ bầu không khí. Lúc yên lặng, trông người phụ nữ này tuyệt vời, xinh đẹp, yên tĩnh, hiểu chuyện là thế, đến cả khuôn mặt dịu dàng cũng khiến cho người ta có cảm giác thân thiết. Nhưng không, cõi lòng cô không như vậy. Cô sắc bén, lạnh tanh, giống như một tảng băng chẳng thể nào sưởi ấm! Tư Đồ Không nghĩ thầm, rốt cuộc là anh ta nhìn nhầm Liễu Ảnh, hay Liễu Ảnh thực sự quá giỏi ngụy trang?

“Sao anh lại vào được đây?” Liễu Ảnh nghe thấy giọng nói thì giật nảy mình, như con chim sợ cành cong. Theo bản năng, cô cảm thấy sợ Tư Đồ Không. Cô thực sự sợ người đàn ông này. Anh ta lạnh lùng, vô tình, thủ đoạn đáng gờm. Kể cả khi nằm trên giường anh ta, là người đầu ấp tay gối với anh ta cũng mãi mãi chẳng thể biết được anh ta đang làm gì, nghĩ gì. Anh ta mỉm cười đưa cô vào tròng, thậm chí cô còn giúp anh ta đếm tiền, bi kịch làm sao? Lúc này, đối với Liễu Ảnh, Tư Đồ Không giống như một con rắn đang chằm chặp nhìn cô, lăm le muốn lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Cô không dám tới gần, cô không đấu lại được, cô thẳng thắn nhận thua, chỉ muốn rời đi, chỉ có vậy mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, Tư Đồ Không cũng không muốn tha cho cô.

Tư Đồ Không giơ thẻ phòng trong tay lên, động tác này trong mắt Liễu Ảnh như một sự châm chọc tr@n trụi. Cô đã trốn thoát rồi, sao anh ta vẫn còn đuổi theo? Liễu Ảnh biết bản thân chỉ là một người bình thường, không thể nào so được với Tư Đồ Không, cô thực sự không muốn điều gì khác! Cô ở trong khách sạn, chỉ vì cảm thấy Tư Đồ Không sẽ không tới tìm cô, nếu như không thể ở lại khách sạn, thì cô còn có thể đi đâu được nữa đây?

“Sao lúc nãy em không mở cửa?” Vốn dĩ Tư Đồ Không chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy thôi. Tuy anh ta tức giận vì Liễu Ảnh trốn tránh, dù ở trong phòng cũng không chịu mở cửa, nhưng vào đến đây rồi, anh ta cũng không muốn truy cứu nữa. Vả lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Ảnh vừa rồi, anh ta đã thấy hơi xót xa cho cô. Liễu Ảnh bây giờ không còn nét hồn nhiên, vô tư lự của trước kia nữa. Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cô không vui.