Chương 9: Tôi sẽ không làm khó anh đâu


Cô nhìn hai người trong thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng chốc tái nhợt.


Sao Cố Đình Phong lại ở đây?


Nếu để anh phát hiện ra cô là người giả mạo, chắc chắn sẽ tiêu đời!





"Anh Cố, hai người quen nhau sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh.


Ngay lập tức cô cảm thấy mình như đang rơi vào hầm băng.


"Cô ấy là…"


"Không quen!" Cô vội ngắt lời anh: "... Ý tôi là, tôi làm sao có diễm phúc quen biết một người cao quý như Tổng Giám đốc Cố đây được cơ chứ!"


Bộ não của cô đang phải hoạt động hết công suất.


Cô không rõ vì sao Đường Tiểu Diễm và anh lại cùng nhau xuất hiện ở đây, nhưng cô quyết không để cô ta tiết lộ thân phận thực sự của mình!


Cô nở một nụ cười gượng gạo, chợt nhớ ra điều gì đó, cô nói: "Tôi là người giúp việc của gia đình Tổng Giám đốc Cố."



VietWriter



Cô nhìn anh với anh mắt cầu khẩn.


"Ừm."


Thấy anh đã gật đầu đồng tình, cô mới cảm thấy như trút được hòn đá tảng trong lòng.


Lúc này cô mới quay sang Đường Tiểu Diễm.


Cô cầm lấy tay cô ta giả vờ nịnh nọt: "Vị này không phải là cô Đường Tiểu Diễm đang rất nổi tiếng trên phim sao? Tôi đã xem phim của chị rồi, chị thực sự diễn rất hay! Thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của dân thường như tôi."


Cô ta đúng là diễn hay mà, hay đến nỗi lừa được cả cô, mười năm là bạn bè thân thiết mà cô ta nỡ lừa cô lên giường với tên Giám đốc Triệu đó.


"Thật sao? Thật ra tôi cũng diễn bình thường thôi. Âu cũng là vì miếng cơm manh áo mà cố gắng thôi." Cô ta cười e thẹn một cách giả tạo.


Thực tế thì cô ta đang trừng mắt nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.


Tại sao Tô Mạn Mạn lại xuất hiện ở thành phố Thượng Hải này được chứ, lại còn là người giúp việc của nhà Cố Đình Phong.


Lẽ nào cô đã biết người đàn ông buổi tối hôm đó là Cố Đình Phong rồi?


Ngay sau đó cô ta đã tự bác bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, dựa vào tính cách của cô, nếu thực sự biết người đàn ông buổi tối hôm đó là anh thì nhất định cô sẽ tránh càng xa càng tốt.


Cô ta liền thu lại ánh mắt sắc bén của mình.


Trước mặt anh, cô ta tuyệt đối không được để lộ bất cứ chuyện gì!


"Tô Mạn Mạn. Tôi hỏi cô, sao cô lại ở đây?" Anh thản nhiên nói.


"A, xin lỗi, tôi…"


Cô vội vàng giải thích: "Thưa ông chủ, tôi đi ra ngoài mua rau, vừa hay lại gặp một người quen nên dừng lại hỏi thăm vài câu, bây giờ tôi sẽ lập tức quay về nhà nấu cơm."


Mua rau, nấu cơm?


Anh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.


"Ông chủ, anh và cô Đường đây chắc vẫn còn nhiều chuyện cần nói phải không, thế tôi không làm phiền hai người nữa. Tạm biệt."


Nói xong cô nhanh chóng chạy sang phía thang bộ ở bên cạnh.


Nhìn dáng vẻ của cô cứ như đang chạy trốn vậy. Vội vàng đến thế sao?


Đôi lông mày anh nhíu chặt lại, lẽ nào cô gái này ra ngoài để hẹn hò với một người đàn ông khác?


Chết tiệt, nghĩ đến điều này không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.


Đôi mắt đen láy của anh càng trở nên u ám hơn.


"Anh Cố, cô gái vừa nãy thật sự là người giúp việc của nhà anh sao? Cô ấy… đến nhà anh làm việc lâu chưa?"


Cô ta ngập ngừng hỏi.


Anh không trả lời cô ta ngay, gương mặt đẹp trai vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Cô Đường, cô nên suy nghĩ kỹ việc tôi đã nói lúc nãy."


"Anh Cố! Không cần phải suy nghĩ gì nữa!"


"Hả?" Anh có chút khó hiểu.


Anh đã lên giường cùng cô ta, anh cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm.


Nhưng không hiểu vì sao, đối với cô gái tên Đường Tiểu Diễm này, anh không hề cảm thấy có chút quen thuộc nào cả…


"Anh Cố, mặc dù tôi thực sự muốn trở thành ảnh hậu, cũng muốn kiếm tiền, nhưng tôi tuyệt đối cũng sẽ không vì thế mà bán thân." Cô ta nói.


Cô ta biết rõ anh không hề có ý định sẽ cưới cô ta, đành phải thay đổi chiến thuật!


Cô ta lại nặn ra vài giọt nước mắt.


Bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương.


"Nếu như anh thật sự không thích tôi, thì tôi xin phép đi trước, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó anh đâu!"